Lúc về phòng ngủ, Trúc Lan nhìn thấy tiền được bày ra bên trên giường đất, cô duỗi ngón tay nhẩm tính:
- Có đến 300 văn tiền cơ đấy!
Chu Thư Nhân chạm vào cánh mũi, rõ ràng không phải anh làm, nhưng anh lại có cảm giác chột dạ, nói:
- Đây là tiền riêng nguyên thân dành dụm gần nửa đời người, tôi thấy không nhiều cho nên không có nhắc tới, thật sự không phải cố tình không nói.
Trúc Lan nói với vẻ đầy ẩn ý:
- Có phải tất cả những người đàn ông đã có gia đình sẽ luôn giấu giếm quỹ đen hay không?
- Tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chu Thư Nhân tự nhận bản thân anh là một người có khát vọng sống mãnh liệt, phản ứng nhanh nhạy, thái độ quả quyết. Trúc Lan nhất thời cảm thấy có chút vi diệu, đời này Chu Thư Nhân chỉ có thể có một người vợ là cô, Chu Thư Nhân đang đảm bảo với cô à?
Trúc Lan vội vàng cầm tiền, nói:
- À ừ, nhà Lão Nhị chờ tôi qua đó cùng làm áo bông, anh đọc sách đi, tôi đi trước đây.
Tâm trạng của Chu Thư Nhân rất tốt đẹp, anh cầm lấy sách, khóe môi không khỏi hơi hơi nhếch lên. Có phản ứng là được, chỉ sợ thần kinh quá thô không hiểu gì thôi!
Trúc Lân ra khỏi căn phòng lập tức bình tĩnh trở lại, chắc chắn Chu Thư Nhân đang sợ ảnh hưởng đến lòng tin giữa hai người họ nên mới vội vàng đảm bảo, cô thầm khinh thường bản thân khi nghĩ đến chuyện như vậy.
Buổi chiều, Trúc Lan đến tìm con gái và Triệu thị để cùng nhau làm chăn bông áo bông. Cũng may Triệu thị là kiểu cực kỳ chuyên tâm trong lúc làm việc, cho nên Trúc Lan mới yên tâm ngồi, nếu không cô đã chạy mất dép từ lâu rồi.
Khi căn phòng trở nên tối om, cổ của Trúc Lan cũng đã cứng đờ, cô hoạt động gân cốt, định bụng ngày mai mới tiếp tục làm quần áo. Từ lúc cô đến cổ đại tới nay, cô vẫn không thích ứng được ánh sáng trong nhà. Không có đèn bằng pha lê, cửa sổ không lớn để giữ trong nhà ấm hơn, vả lại giấy dán cửa sổ rất dày, không cần nghĩ cũng biết được ánh sáng trong nhà thế nào. Bên ngoài trời còn chưa tối, trong nhà đã phải thắp đèn dầu lên. Độ sáng đèn dầu không cao, đọc sách hay thêu thùa may vá đều rất hại mắt.
Trúc Lan gấp áo bông lại, giật mình nhận ra: - Lý thị chạy đi đâu rồi?
Đã nhiều ngày nay, Lý thị muốn giữ được vị trí con dâu cả, cho nên chắc chắn sẽ luôn chuyển động quanh cô mỗi khi cô có ở nhà. Thảo nào cô cứ bảo thiếu thiếu cái gì đó!
Tuyết Hàm ngẩng đầu, đáp:
- Mẹ, lúc con tới thấy đại tẩu đi ra ngoài rồi!
Không cần nói nhiều, còn lại mẹ cũng đoán được.
Trúc Lan sực nhớ ra chuyện mà cô đã quên:
- Phải rồi, sao hôm nay mấy người đàn bà đều tụ tập hết ở cửa thôn vậy?
Ừ nhỉ! Cửa thôn chính là cứ điểm hóng hớt của thôn Chu gia. Trúc Lan không thể hiểu được, cửa thôn không có bất kỳ thiết bị che chắn, đèn đuốc hay tránh gió gì cả, sao cứ phải tụ tập ở cửa thôn?
Tuyết Hàm phải vờ như đang bị thương, không ra ngoài được nên cũng không biết, nàng lắc đầu. Triệu thị cất kim chỉ vào, nói:
- Hai cha con Vương lão tứ xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, trong thôn hóng hớt không biết Vương lão tứ kiếm được bao nhiêu tiền đấy ạ!
Trúc Lan mua sắm vô độ hết sức vui vẻ, thật sự quên mất hai cha con họ. Còn chuyện kiếm được bao nhiêu, Trúc Lan không hề muốn biết, bởi vì không liên quan đến Chu gia.
Đến giờ cơm chiều, Lý thị hóng chuyện chưa đã đành phải trở về. Thấy Trúc Lan đang sắc thuốc, nàng ta có hơi chột dạ, sau đó mừng rỡ:
- Mẹ, Vương gia đang âm ĩ đòi chia gia tài đấy!
Trúc Lan không còn bám theo tiểu thuyết, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi rồi, cô bình tĩnh tiếp nhận chi tiết chia của xảy ra sớm hơn:
- Chia như thế nào?
Lý thị đảo mắt nhìn qua, thấy mẹ đã lấy ngũ cốc và nguyên liệu nấu ăn ra, nàng ta biết tối nay định nấu món gì. Một miếng thịt ba chỉ được chia làm ba phần, một phần xào với ớt cay, một phần hầm khoai tây, còn phần có nhiều mỡ nhất thì thắng lấy mỡ. Món chính bao gồm bánh nướng và cháo hạt kê. Lý thị vừa rửa rau bên cạnh vừa tám chuyện:
- Chưa chia xong ạ, nhưng mà sắp rồi. Vương Trương thị dùng cả một khóc hai nháo ba thắt cổ, mà Vương lão tứ cũng không quan tâm, hạ quyết tâm muốn chia gia tài cho bằng được.
Trúc Lan bỏ qua giọng điệu hết sức tiếc nuối của Lý thị, hỏi:
- Vương lão tứ mang thứ gì về thế?
Lý thị đáp:
- Mua hai mươi cân bột gạo, và không ít thịt, nghe đâu tới tận năm cân. Ngoài ra còn có rất nhiều bông và vải dệt.
Trúc Lan nhẩm tính trong lòng, hai vại kim chi khoảng chừng 30 cân là cùng. Kim chi bán được tối đa 4 văn tiền, tửu lầu sẽ không bán cao hơn giá thịt. Vương lão tứ mua sắm vượt qua khoản thu nhập từ kim chi, chắc chắn đã bán cả công thức rồi. Chờ đến khi Vương Trương thị mò ra cách làm, không bao lâu sau tất cả mọi người đều sẽ biết được công thức, giá cả kim chi giảm xuống. Tửu lầu có công thức làm hiển nhiên không mua kim chi bên ngoài, nhà mẹ Lý thị lại làm không ít, nếu không nhanh chóng bán đi thì không tránh khỏi thua lỗ. Vương Như quyết định chơi một vố lớn, giăng bẫy Lý gia và Vương Trương thị.
Trúc Lan rất muốn chia thành từng phần phân tích cho Lý thị hiểu, nhưng rồi lại nuốt trở vào, việc này giao cho Lão Đại về nhà cha vợ nói đi.
Sau bữa cơm chiều, Trúc Lan nói với Chu Thư Nhân chuyện công thức nấu ăn. Chu Thư Nhân gọi Lão Đại vào, sau đó gọi thêm Lão Nhị đi cùng Lão Đại đến nhà họ Lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT