Từ khi tới cổ đại, Trúc Lan chỉ biết nhìn chằm chằm vào ruộng đất và bất động sản, thật sự chưa từng nghĩ tới biển. Không ngờ đầu óc của vị huyện chúa này lại linh hoạt như thế, không chỉ có thuyền đánh cá mà còn có ngư trường của mình. Trúc Lan nghĩ tới hàu sống, các loại sò hến thì thấy hơi thèm. Lúc mới xuyên tới không ở Đông Bắc thì cũng ở trong đất liền, chưa từng đi qua bờ biển lần nào. Bình Cảng cũng có hải sản, nhưng phần lớn là cá biển và tôm, chủng loại khá ít. Chủ yếu là do cổ đại không có kỹ thuật ướp lạnh như hiện đại, hải sản chết rồi rất dễ hư, nhưng mà hải sản vẫn là hàng đắt tiền ở cổ đại, ít nhất thì tôm biển là món rất ít xuất hiện trong mâm cơm của gia đình bình thường trong đất liền. Trúc Lan vuốt cằm, thật ra nuôi dưỡng trong biển cũng không tồi, cô không hiểu nhưng chắc chắn ngư dân ở bờ biển sẽ hiểu, thuê thêm mấy người này là được. Chỉ tiếc là triều đại này không cho phép bắt trai*, toàn bộ đều do triều đình khống chế.

(*Con trai dùng để lấy ngọc.)

Tuyết Hàm vẫn luôn ngồi cạnh mẹ, thấy nụ cười của mẹ ngày càng rạng rỡ thì rất muốn xem tin tức mà cha mang về, nàng đã biết Tô cô nương chính là người trong lòng Ngũ ca, nàng cũng vô cùng tò mò:

- Mẹ, con có thể xem không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play