Sáng sớm hôm sau, Chu Thư Nhân dậy từ lúc trời còn chưa sáng. Tối qua anh không ngủ được cả đêm, trong lòng toàn là lo lắng. Bởi vì trước khi đi ngủ anh đã nghĩ tới một trường hợp có thể xảy ra, chờ Trúc Lan ngủ say, anh bèn ngồi dậy và cứ nhìn Trúc Lan mãi như vậy, cho dù màn đêm đen kịt chẳng nhìn rõ được thứ gì. Có mấy lần anh tính chạm vào bụng Trúc Lan, nhưng mỗi lần đều sợ sệt mà rụt tay lại. Trằn trọc cả đêm, ánh mắt đờ đẫn, trong mắt chứa đầy tơ máu, ngay cả chòm râu ở cằm cũng dài ra thêm.

Chu Thư Nhân cẩn thận mặc quần áo vào, gọi quản gia tới và kêu đi mời đại phu. Anh phải biết được tin tức chính xác, nếu không anh không có tâm trạng đến nha môn. Được rồi, cho dù biết được tin tức, có lẽ anh cũng không có tâm trạng mà đến nha môn.

Lúc Trúc Lan dậy thì đại phu cũng vừa đến, Trúc Lan thay quần áo và nói với Chu Thư Nhân:

- Sao anh lo lắng dữ vậy, anh nhìn xem em đang rất khỏe còn gì? Em không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play