Trúc Lan chờ Chu lão nhị đi khỏi mới cẩn thận xem xét lại danh mục quà tặng Tiền gia gửi tới. Không chỉ có nhân sâm mà còn có một ít dược liệu quý hiếm, Trúc Lan lặng thinh, Tiền gia tặng quà đắt bao nhiêu thì càng đủ sức chứng minh Phương thị lấy đi nhiều tiền bấy nhiêu, cũng may chưa kết thù đã kịp giải quyết. Cô và Chu Thư Nhân chưa bao giờ xem thường bất cứ ai, lúc Tiền quản gia còn sống đã chú trọng vào việc cho con cháu đi học, Tiền gia lắm con nhiều cháu lại có của cải, lỡ như người lớn trong nhà khuyến khích lũ trẻ xem Chu gia như kẻ thù thì chỉ cần có một người vượt trội cũng sẽ thành phiền toái cho Chu gia trong tương lai.

Lần này Trúc Lan đã được chứng kiến sự tham lam của Phương thị. Cô không sợ người có toan tính, bởi vì chỉ cần là người thì đều sẽ có suy nghĩ của riêng mình, ngay cả cô đây ban đầu xử lý mọi chuyện công bằng, nhưng về sau cũng không làm được nữa. Thế nhưng cô kiêng kị chuyện tham lam, vì tham lam sẽ khiến ham muốn phóng to vô hạn. Cô cảm thấy vẫn nên giữ Phương thị ở thành Lễ Châu thì tốt hơn, thậm chí là phải ở lại thành Lễ Châu vĩnh viễn.

Sáng sớm hôm sau, Chu lão nhị vừa trở về đã xách theo hành lý soạn xong từ sớm, ngồi lên xe ngựa đi Xuyên Châu. Minh Thụy vẫn luôn ở cùng Minh Đằng, Minh Đằng là đứa nghịch ngợm, mà Minh Thụy cũng không chịu ngồi yên, hai huynh đệ chúng cứ như phiên bản của nhau. Thời điểm Chu lão nhị và Triệu thị vừa đi thì Minh Thụy có khóc một trận vì tuổi còn nhỏ, có Minh Đằng dỗ nên sang hôm sau cũng khá hơn. Ngọc Sương thì ngược lại, trong lòng con bé này hiểu hết nhưng tạm thời chưa thể vượt qua được, sang hôm sau vẫn còn ỉu xìu.

Trúc Lan kêu Ngọc Sương tới, nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play