Giường đất và tường Ấm Chu gia vừa mới xây lại được người trong nhà hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là tường ấm dẫn nhiệt rất nhanh, căn nhà ấm áp hơn trước kia nhiều. Lý thị không khỏi ra ngoài khoe khoang, dẫn đến có khá nhiều người tới nhà tham quan, làm cho Trúc Lan phiền chết đi được. Cuối cùng Trúc Lan không cho Lý thị đi hái nấm nữa, tống cổ nàng ta đi nhặt củi, không có ai cho nàng ta khoe khoang, rốt cuộc trong nhà cũng được yên bình.
Trúc Lan mãnh liệt yêu cầu năm nay phải nhặt thật nhiều củi khô về nhà, thế là trong nhà đầy củi, ngoài ra còn có hai đống củi chất đống ngoài sân cách phòng khá xa. Trúc Lan miễn cưỡng hài lòng, trong lòng nghĩ về than đá. Tiếc là nhờ có Chu Thư Nhân phổ cập khoa học, Trúc Lan mới biết than đá đã được phát hiện từ sớm, Từ thời Tây Hán và Nam Bắc đều có mỏ than và kỹ thuật khai thác. Trong trí nhớ của Chu Thư Nhân, triều đại hư cấu này không có quá nhiều điểm khác biệt, than đá cũng bị quản lý, nhà người bình thường không cần mơ tưởng, lén giấu than đá mà bị phát hiện sẽ chịu trừng phạt. Trúc Lan cũng nghĩ tới than củi rồi, nhưng cuối cùng lại thôi, cô không đủ tiền tiêu vào chỗ đó.
Trong nhà đã kiếm đủ củi, thu hoạch vụ thu cũng đã bắt đầu. Chu gia có mười mẫu ruộng nước và mười mẫu ruộng cạn, là nhà có nhiều ruộng đất số một số hai trong thôn, nhiều sức lao động, sau khi ăn xong, cả nhà bàn bạc phân chia công việc thế nào. Trúc Lan cảm thấy xấu hổ khi chỉ ở nhà, cô tiêu nhiều tiền bồi bổ cơ thể, mà không làm việc thì hơi vô lý:
- Ngày mai mẹ cũng ra đồng, vợ của Lão Nhị ở lại nấu cơm.
Chu Thư Nhân không tán thành:
- Sức khỏe của em còn chưa khôi phục hoàn toàn, khó khăn lắm mới có chuyển biến tốt một chút, để tôi tính cho.
Lão đại: “...”
Lão nhị: “...”
Bọn họ thật sự muốn nói, cha xem thường mẹ rồi! Mẹ rất khỏe mạnh, năm ngoái mẹ còn là chủ lực đấy. Sức khỏe của mẹ đã tốt lên nhiều, không còn yếu ớt như trước. Nhưng họ không dám nói ra, cha già xót vợ, bọn họ nói ra có khi bị mắng là đám bất hiếu cũng nên.
Trúc Lan sốt ruột, bảo cô ở lại chẳng phải là cô buộc phải nấu cơm hay sao? Cô không biết nấu mà trời! Trong ký ức, nguyên thân cũng là một người nấu nướng không ra hồn vía gì cả, lúc này không thể tham khảo ký ức được nữa. Trúc Lan vội vàng đưa mắt ra hiệu.
Chu Thư Nhân đề nghị:
- Trong thôn có rất nhiều người chịu đi làm công, sáng mai, Lão Nhị đi tìm bốn người, mỗi người trả 6 văn tiền, bao một bữa cơm trưa. Cộng thêm Lão Đại và con, là có sáu người trưởng thành, bốn ngày là có thể thu hoạch xong rồi.
Lão đại Chu Xương thật sự không nhịn được nữa, giãy lên:
- Cha, bốn người một ngày là 24 văn tiền, bốn ngày là 96 văn tiền, bao thêm bốn bữa cơm là 120 văn tiền. Lỗ sặc máu luôn, cha, con và Nhị đệ từ từ làm cũng được, khỏi phải mướn người.
Chu Thư Nhân xua tay:
- Không thể tính như vậy được. Dạo này lợn rừng thường xuyên xuống núi, thu hoạch xong sớm có thể giảm bớt tổn thất, kéo dài thêm vài ngày nữa có khi không chỉ tổn thất 120 văn tiền đâu đấy.
Lúc này Chu lão đại không nói gì nữa, Chu lão nhị âm thầm cao hứng. Cha giao công việc tìm người cho hắn, cha càng ngày càng coi trọng hắn.
Buổi tối lúc trở lại phòng, Trúc Lan có hơi xót của, cô rầu rĩ nói:
- Dạo này trong nhà tốn không ít tiền, sau này điều dưỡng cơ thể còn phải chi ra nhiều hơn thế nữa. Anh và hai đứa con trai học hành là khoản không nhỏ, chúng ta không thể dùng hết của cải, anh có ý tưởng gì không?
Cô thật sự không nghĩ ra cách nào, nấu nướng đã có nữ phụ nghịch tập Vương Như, cô cũng không dám nói ra những món đã từng được ăn cho Lý thị làm. Bắt thú? Nguyên thân đúng là có võ nghệ, nhưng không giỏi săn thú cho lắm. Lâu lâu đi săn đỡ ghiền còn được, dựa vào săn bắt kiếm tiền thì thôi đừng mơ. May vá thêu thùa càng không cần suy xét tới, cho nên cô chỉ có thể trông cậy vào Chu Thư Nhân thôi.
Chu Thư Nhân thật sự không nghĩ tới chuyện kiếm tiền, nhất thời lâm vào suy tư:
- Để tôi từ từ suy nghĩ.
Hai mắt Trúc Lan sáng rực, vỗ tay:
- Tôi đọc trong truyện thấy có nói rằng chép sách có thể kiếm tiền, hay là anh cũng thử xem?
Chu Thư Nhân không nói nên lời:
- Cả huyện thành này có hơn 10,000 dân cư, tỉ lệ người biết đọc chữ rất thấp, đa số là hộ gia đình nghèo khổ. Bình thường toàn là mượn sách về chép lại để học, ít ai mua sách, tiệm sách cũng không thuê người chép sách, cách này không thực hiện được.
Trúc Lan thật sự không biết, bỗng nhiên thấy hơi tò mò:
- Nhà ta có không ít sách, toàn là sách mượn về chép hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT