Trúc Lan dời tầm mắt đi, xoay người đi ra sân sau. Hôm nay còn phải muối dưa, một đống công việc đang chờ.
Sau nhà trồng rất nhiều cải thảo, mùa đông không có đồ ăn, năm ngoái phải ướp hai thùng cải thảo thật to. Trúc Lan đã có dự tính, nói:
- Năm nay ướp một thùng là được rồi.
Lý thị không muốn ăn dưa muối suốt cả mùa đông, có dưa chua cũng có thể thay đổi khẩu vị:
- Mẹ, năm ngoái ướp tới hai thùng, một thùng không đủ đâu ạ.
- Ta biết ta đang làm gì, năm nay chỉ ướp một thùng, cải thảo thừa lại cắt ra bỏ vào nồi canh hết đi. Còn nữa, năm nay phơi nhiều ớt khô một chút.
Trong lòng Trúc Lan đang nghĩ đến món kim chi, cô đang chờ Vương Như làm ra món kim chi đấy! Cho nên tất nhiên chỉ muối một ít cải thảo thôi, ừm, cô cảm thấy có thể mua thêm một ít cải thảo nữa về.
Lý thị muốn nói mấy lần, cuối cùng đành phải ngậm miệng. Nàng ta tự an ủi mình, nghe lời mẹ chồng không sai, nàng ta phải làm con dâu nghe lời mẹ chồng nhất mới được, tuyệt đối không thể nhường cho Triệu thị.
Không lâu sau đó, Lão Nhị Chu Xương Nghĩa đi ra sân sau. Hắn bước tới cạnh Trúc Lan, nói nhỏ:
- Mẹ, Vương lão tứ tới đây làm việc, chắc chắn về nhà sẽ ỏm tỏi cả lên thôi. Bây giờ Vương lão tứ ương bướng, hiển nhiên Vương Trương thị sẽ tức tới xì khói.
Trúc Lan: “...”
Cô đã ngộ ra, thật sự không thể dựa theo ký ức của nguyên thân mà đánh giá mấy đứa con trai. Tiếp xúc thực tế, mới biết Lão Nhị không những khôn khéo mà còn là kẻ phản bội. Không nói không rằng gài bẫy người ta, vậy mà người ta còn phải cảm ơn lòng tốt của hắn, khuôn mặt chất phác ấy vậy mà tính tình xảo quyệt.
Lão nhị Chu Xương Nghĩa cảm thấy mẹ cũng thông minh, thế nhưng ánh mắt nhìn hắn có vẻ không đúng cho lắm. Hình như hắn bị lộ tẩy rồi! Hắn được cha khen, nhất thời không thấy phương hướng, có chút bay bổng, hắn thật sự sợ mẹ nói lớn tiếng thu hút sự chú ý của người khác, mẹ là tuýp người không biết giữ miệng:
- Mẹ…
Cuối cùng Trúc Lan cũng đã hiểu ra, trong số mấy đứa con trai sắm vai bàn đạp trong truyện, nhà của Lão Nhị là ít bị ảnh hưởng nhất. Đôi vợ chồng này một người hiểu chuyện, một người khôn khéo xảo quyệt, bọn họ sống không tốt mới là lạ đấy. Cô vỗ vai con trai thứ:
- Quay lại làm việc đi!
Lão nhị Chu Xương Nghĩa cứng đờ, ngơ ngác nhìn mẹ. Lúc nảy hắn đưa mắt ra hiệu cũng không mong mẹ nhìn sẽ hiểu, cho rằng mẹ không đuổi Vương lão tứ đi là vì mẹ không thèm quản, bây giờ hắn chợt nhận ra mẹ hiểu rất rõ ý đồ của hắn, ánh mắt tinh tế cũng đã nhìn thấu hắn rồi!
Hắn tự cho rằng bản thân nhìn thấu cả nhà, suốt mấy ngày nay liên tục bị vả mặt lại. Đầu tiên là cha, sau đó là mẹ. Người xưa nói chớ hề sai, cha ngươi mãi mãi vẫn là cha ngươi, mẹ ngươi mãi mãi vẫn là mẹ ngươi, chẳng qua trước kia bọn họ không thèm phản ứng lại ngươi, thế nên hắn không dám xem thường cha mẹ mình nữa.
Trúc Lan hài lòng nhìn điệu bộ khúm núm của Lão Nhị, đối phó với loại người như Lão Nhị, cần phải cho hắn biết mình mạnh hơn hắn và nhìn thấu hắn mới được.
Trong lúc làm món dưa chua, Trúc Lan phụ gỡ cải thảo, những chuyện còn lại giao cho Lý thị. Lý thị có bí quyết ướp dưa chua riêng của mình. Trong trí nhớ của nguyên thân, bọn họ đã từng ăn dưa chua của vài nhà rồi, nhưng Lý thị là ướp ngon nhất.
Trúc Lan nhìn một thùng dưa chua, rồi nghĩ đến các loại món ngon làm từ dưa chua, nói:
- Chờ dưa lên men, mua hai cân thịt heo về trộn với dưa chua, làm bánh bao nhân dưa chua thịt heo.
Bọn nhỏ nghe xong, càng thêm hăng hái nhặt lá cải hư đi cho heo ăn.
Lý thị ngẩng đầu nhìn trời, xem xét thời thời gian:
- Mẹ, trưa nay ăn gì?
Trúc Lan nhìn lá cải thảo nguyên vẹn không chút hư hao, trả lời:
- Cải thảo hầm khoai tây, làm thêm một bát canh bắp cải trứng.
Sau đó Trúc Lan đi vào trong phòng nhóm lửa. Phòng cô đã làm xong rồi, hong một buổi trưa, đến tối là có thể nằm.
Vào giờ cơm trưa, gia đình Trúc Lan phải ăn ba bữa cơm mỗi ngày, người tới hỗ trợ tiếp tục làm viện. Chu gia không ai có lòng kêu bọn họ tới ăn cơm, trước đó đã nói không bao cơm nước thì giờ không bao cơm nước. ( truyện trên app tyt )
Trúc Lan ăn cơm xong trước, nhìn Vương lão tứ miệt mài làm việc. Vương lão tứ có trở về một chuyến, Vương Như cảm thấy nhà họ máu lạnh, nhưng cô chẳng thèm để ý, dù sao chỉ cần con gái của cô là nguyên nữ chủ thì bọn họ vần còn là cái gai trong thịt hay cái đinh trong mắt Vương Như.
Buổi chiều, Trúc Lan và Lý thị cắt bắp cải ra, đi nhổ củ cải và hái ớt, nhặt cả những lá cây ớt còn ngon, tất cả đều có thể dùng để ướp vào dưa muối, không hề lãng phí. Tầng hầm của Chu gia khá lớn, chứa hết đồ ăn hái ở sân sau, vậy mà còn trống rất nhiều.
Hôm nay đốt củi cả ngày, sau bữa cơm chiều, Trúc Lan huyên thuyên:
- Ngay mai làm xong, Lão Đại và Lão Nhị mượn xe bò đi vào trong núi nhặt mấy xe củi về đi, trong nhà không còn bao nhiêu củi đâu.
Chu Thư Nhân nói tiếp:
- Sắp vào đông rồi, nhân lúc trời còn ấm áp, có thể nhặt nhiều bao nhiêu thì ráng nhặt nhiều bấy nhiêu.
Lão Đại đáp lại: - Chúng con đã biết thưa cha mẹ.
Trúc Lan không có ý định đi theo lên núi, cô phải ở nhà bồi bổ cơ thể.
Lý thị cảm thấy trong nhà không còn việc gì, bèn nói:
- Mẹ này, ngày mai còn muốn đi hái nấm với thím Ngô, đây là mùa nấm cuối cùng trong năm nay rồi.
- Được, con cứ đi đi!
Mặt mày Lý thị rạng rỡ, mấy ngày nay nàng ta nhịn nói muốn bệnh rồi, cuối cùng cũng có cơ hội “bà tám” cùng với thím Ngô.
Sáng sớm hôm sau, Vương lão tứ không tới làm việc một mình, có cả Vương Như tháp tùng. Trúc Lan bèn hỏi:
- Tới tìm Tuyết Hàm hay gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT