Trúc Lan và Chu Thư Nhân ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng dậy ăn một bữa cơm thịnh soạn rồi xách theo thức ăn khách điểm làm lên xe ngựa. Xe ngựa quay về đội ngũ, Trúc Lan ghé vào cạnh cửa sổ, cuối cùng cũng thấy được Vương Như. Tính thời gian thì đã một năm không gặp, vóc dáng Vương Như cao lên rất nhiều, những đường nét trên gương mặt cũng nảy nở hơn không ít, nhưng càng ngày càng tiều tụy đi, dưỡng một năm mà Vương Như vẫn chưa khỏe lên. Chấn thương năm ngoái đúng là khá nặng, dẫn đến cơ thể Vương Như vô cùng yếu ớt. Vương Như không thấy được Trúc Lan, Trúc Lan đã buông rèm xe xuống.

Lại đợi một hồi, đội xe tiếp tục khởi hành. Sang ngày hôm sau thì không được may mắn, bởi vì trời đổ cơn mưa. Đi đường sợ nhất là gặp mưa, đường đi là đường bằng đất, một khi lầy lội sẽ rất khó đi. Trúc Lan làm ổ trong chăn nghe tiếng mưa rơi, nói:

- Đi đường vất vả quá, khó trách anh lại nói cả đi cả về hết ba tháng. Cơn mưa này sẽ không lớn hơn chứ, phía trước không có thôn xóm, phía sau không có nhà nghỉ, chắc chúng ta không bị kẹt ở chỗ này mấy ngày đâu nhỉ.

Chu Thư Nhân vô cùng bình tĩnh, nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play