Trúc Lan phe phẩy cái quạt, thầm nghĩ vết sẹo đã lành nên quên hẳn cơn đau. May mà trí nhớ của Khương Vương thị vẫn còn khá tốt, không dám hành hạ Trúc Mai. Cô nhìn con gái phải chịu ấm ức, nói:

- Con tới nói với mẹ là muốn nhờ mẹ tìm cách giúp con, hay là muốn mẹ ra mặt cho con?

Tuyết Mai tự hiểu để mẹ xen vào chuyện này cũng không hay lắm, nhưng nói khéo hay nói thẳng gì nàng ấy cũng dùng rồi, mẹ chồng không phản ứng lại có nghĩa là không muốn đi. Thậm chí còn mời người tới nhà ngồi nói chuyện phiếm mỗi ngày, làm hại nàng ấy không thể về nhà mẹ đẻ. Hôm nay nàng ấy có thể trở về là tranh thủ lúc mẹ chồng lơ là, bế hai đứa con về nhà mẹ đẻ. Coi như nàng ấy đã được mở mang tầm mắt, mẹ chồng khá là mưu mô, khiến nàng ta phải nuốt cục tức vào.

- Mẹ, con cũng hết cách rồi, mẹ không biết thanh danh của mẹ chồng con ở thôn Chu gia này tốt đến cỡ nào đâu. Chỉ cần con đi ra ngoài, ai nhìn thấy con cũng bảo là con có phước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play