Buổi chiều, Trúc Lan sợ rắn cho nên không theo lên núi. Ở thời cổ đại, trong rừng có rất nhiều rắn, khiến người ta khó đề phòng. Vào hạ cây cỏ xum xuê, đến cả bờ sông Trúc Lan cũng không dám ra, thật sự không lấy đâu ra dũng khí mà đi lên núi.

Lý thị và Triệu thị cùng nhau lên núi, trên núi có nhiều loại rau mọc dại, nhất là một giống dương xỉ có thể phơi khô để ăn vào đông. Trúc Lan dặn dò hái nhiều một chút để dành, ít ra món ăn mùa đông có nhiều lựa chọn để thay đổi hơn.

Năm ngoái cô và Chu Thư Nhân xuyên đến vào đúng mùa thu, trong nhà không có tích trữ bao nhiêu dương xỉ. Sau đó bọn họ đến tiệm tạp hoá mua, tiếc là không có mua được, bởi vì dương xỉ không biết chế biết ăn sẽ rất đắng, có rất nhiều người không quen ăn kiểu cay đắng như vậy. Gia đình giàu có trong huyện cũng không tới mức phải ăn dương xỉ, hộ nông ở vùng nông thôn toàn là tự mình hái, cho nên tiệm tạp hóa không bán. Năm nay, Trúc Lan quả quyết phải trữ thật nhiều, còn muốn mua một ít dương xỉ khô được phơi trong thôn. Hồi học đại học, cô rất thích ăn thức ăn cay nồng, dương xỉ mà biết cách ngâm cay cay rất ngon.

Nhà bên chuyển nhà, ngoài đám đàn bà muốn kiếm chác qua, không một cô nương nào bén mảng sang. Buổi sáng không có náo nhiệt, buổi chiều cũng chẳng có động tĩnh gì. Trúc Lan và hai đứa con gái đang hái và phơi rau trong sân, vừa nói vừa cười, nhà bên nghe rõ mồn một.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play