Trúc Lan tai thính, nghe nói như vậy lại càng phải ghé mắt nhìn Cố Thăng. Ngọc Văn chú ý người này quá mức rồi.
Cố Thăng nhận thấy được ánh mắt của lão phu nhân, trong nháy mắt luống cuống tay chân, trên gương mặt tái nhợt hơi ửng hồng, mãi đến khi xe ngựa của Hầu phủ rời đi mới hoàn hồn lại.
Trong lòng Kỷ Đức Minh cồn cào khó chịu, gã thấy ghen ghét và đố kỵ quá. Ánh mắt lại đảo qua xấp ngân phiếu trong túi tiền của Cố Thăng, năm mươi không phải con số nhỏ, đúng là khi bọn họ trúng cử đã được phú thương ở địa phương tặng quà, còn tài trợ cho tiền bạc nhưng sau khi trúng cử phải xã giao nhiều nên chi tiêu cũng lớn.
Kỷ Đức Minh vuốt ve túi tiền của mình, gã đã dùng gần hết số tiền mà phú thương ở quê đưa cho rồi. Hầu hết là để đãi khách xã giao, ở Kinh Thành có quá nhiều cử nhân, nếu không xuất sắc thì sẽ không được ai chú ý cũng như tài trợ mượn sức, mà gã lại không muốn dính dáng với những tiểu thương, vì muốn giữ thanh danh cho mình.
Cố Thăng xoay người tính leo lên xe ngựa, Kỷ Đức Minh vội hỏi: 
- Huynh quen An Hòa huyện chúa từ khi nào thế?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play