Hôm qua Chu Thư Nhân đã biết ranh giới với hai nước ở Đông Bắc đã không yên ổn, tối qua anh ngủ không ngon. Không phải anh đang rầu chuyện lương thảo, mà là anh không muốn có chiến tranh hay náo loạn. Vùng biên giới có rất nhiều bá tánh hai nước tụ tập, chỉ cần không vượt qua khỏi ranh giới thì các tướng sĩ ở ngoài biên cương cũng không có động thái gì. Thế nhưng đại pháo thì luôn nhắm thẳng ngay hướng biên giới, một khi có động thái khác thường là nã pháo bất cứ lúc nào.
Tối qua Chu Thư Nhân ngủ không ngon, sắc mặt không tốt, sống lưng không khỏi khom xuống anh đang định ngáp mấy cái nhưng lại cảm thấy có điều không ổn. Anh ngẩng đầu lên nhìn, không hiểu sao dường như đều đang nhìn anh?
Anh xốc lại tinh thân, ngó nghiêng một cái. Anh có làm gì đâu trời!
Bây giờ động thái giữa hai nước vẫn đang được bảo mật tốt, chỉ có các vị trọng thần biết thôi, không mang ra thảo luận ở trên triều, hôm nay trong triều chỉ bàn về bão tuyết.
Kết thúc buổi chầu, Chu Thư Nhân đi rất cẩn thận. Tuyết vừa rơi xuống, bậc thang hơi trơn, bây giờ tay chân anh lọng cọng rồi, thật sự bị ngã là mất nửa cái mạng chứ chẳng chơi.
Lý Chiêu tằng hắng, nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT