Lúc ăn cơm tối xong, Chu Thư Nhân giữ Minh Đằng lại. Ông lão bày ra vẻ mặt không cảm xúc mà cũng không nói gì cả, chỉ chú tâm đọc sách của mình.
Minh Đằng đứng giữa thư phòng, ông nội cứ im thin thít khiến áp lực trong hắn càng lúc càng lớn. Mồ hôi trên trán chảy dọc xuống mặt, hắn hoàn toàn không dám nhúc nhích huống hồ chi là lau mồ hôi.
Khi Thư Nhân dạy cháu, Trúc Lan chưa bao giờ nói xen vào. Hôm nay cô cố tình làm những món Minh Đằng thích ăn, dù sao cũng ăn no rồi nên có thể chịu được hình phạt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Minh Đằng hiếm khi bị phạt đứng, hai chân căng đến nỗi sắp không đứng vững được nữa, nhưng vẫn phải cố đứng. Trúc Lan nghe thấy động tĩnh thật khẽ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục cắt và cắm hoa.
Chu Thư Nhân đặt sách xuống, lúc đặt sách xuống tạo ra tiếng động không nhỏ. Minh Đằng nhìn ông nội, thấy ông nội đang nhìn chằm chằm hắn, hắn không khỏi nuốt nước bọt cái ực, gọi:
- Ông… ông nội…
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngày mai ngươi còn phải vào cung đi, có thấy cái gì đang treo trên tường kia không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT