Thoáng chốc đã đến ngày Chu gia tổ chức yến tiệc, khách mời kéo đến không dứt. Đấy là Chu gia đã khống chế số lượng thiệp mời rồi nhé! 
Chu lão đại là thế tử Hầu phủ, hắn và Minh Vân đi đón khách. Khách đến ai cũng mang theo quà, chỉ riêng danh mục quà tặng đã không thể để hết trong một cái rương. Hôm nay đám người Tề vương đích thân đến dự, người đến cuối chính là Thái Tử. Tuy rằng Thái Tử không ở lại lâu nhưng cũng đủ chứng tỏ một điều rằng hoàng gia rất coi trọng Chu gia. Chẳng qua sau khi Thái tử được lập lên làm trữ quân, Thái tử luôn giữ khoảng cách với Ôn gia thì khỏi phải nói đến việc sẽ có mặt trong các bữa tiệc mà Ôn gia mời. Nghĩ vậy, mọi người trên bàn tiệc điều nhìn trưởng tử của Ôn lão đại nhân với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ôn lão đại đương nhiên nhận ra được ánh mắt khác thường của người khác, hắn ta cũng không muốn đến nhưng cha nói nếu không đi sẽ giống như Ôn gia sợ Chu gia. Hắn ta không chỉ đích thân đến, mà còn mang theo quà to vật vã. Hắn ta đành phải vờ như không cảm nhận được những ánh mắt đó, đưa mắt nhìn về phía Chu hầu gia đang ngồi ở trong đại sảnh.
Chu Thư Nhân không cảm nhận được ánh mắt, bệnh của anh đã đỡ hơn nhưng vẫn không được ra ngoài gió. Hôm nay có quá nhiều người đến, trong phòng không đủ chỗ ngồi nên phải dựng thêm một cái lều chắn gió ngồi ở bên ngoài. Tuy có đặt thêm không ít chậu than, song thời tiết lạnh lẽo, những người như Tề Vương mới có thể ngồi trong phòng, còn những người có chức quan như Vu đại nhân không có cửa chen vào.
Tổ chức tiệc tùng trong mùa đông cực kỳ khó khăn, cũng may Chu gia đã tính đến chuyện năm nay trời sẽ cực lạnh, tốn rất nhiều công sức chắn gió, trong thực đơn cũng không có đồ nguội mà toàn là đồ nóng. Khắp cả sân Chu phủ đều tràn ngập hương thơm.
Sảnh trước vô cùng náo nhiệt, ngược lại hậu viện yên tĩnh hơn nhiều. Hôm nay không có nhiều nữ quyến đến, chiến trường chính lúc này đây là sảnh trước. Hầu hết nữ quyến đều có tuổi tác xấp xỉ Trúc Lan, nơi này không thích hợp với đám Ngọc Điệp nên Trúc Lan bảo mấy đứa cháu gái vào chào rồi ra ngoài tự chơi. - chuyển ngữ bởi Hoài của autumnnolove
Ngọc Điệp nghịch túi tiền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sảnh trước. Ngọc Kiều cười nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play