Trúc Lan cẩn thận nhớ lại tên của đứa con gái lớn nhà Giang Minh. Trí nhớ của cô không tệ, cuối cùng cũng nhớ ra tên là Giang Mộc Đình.
Thanh Tuyết hỏi ý:
- Lão phu nhân có muốn gặp không?
Trúc Lan không muốn gặp, cô không gặp cũng không ai dám nói gì cô. Trước kia cô còn phải băn khoăn nhiều điều, bây giờ cô không muốn có thể làm theo ý thích của mình. Cô xua tay bảo:
- Ta mệt mỏi lắm.
Thanh Tuyết gật đầu đi ra ngoài nói với đầy tớ, đợi đầy tới chạy xa rồi Thanh Tuyết mới lắc đầu. Tự nhiên tới nhà xin gặp, đến cả thiệp báo trước cũng không có, tới rất đường đột, Thanh Tuyết không biết nói gì hơn. Thật sự không cảm thấy bản thân là người xa lạ. Ngoại trừ người nhà và mấy người bạn của lão phu nhân, bây giờ ai muốn gặp lão phu nhân bắt buộc phải gửi thiệp trước.
Giang Mộc Đình nghe quản gia báo lại xong không khỏi ngẩn người ra. Ả tự tin đến chào hỏi, cuối cùng cửa lớn cũng không cho vào. Quản gia truyền lời nhưng ả nghe thấy ý tứ cực kỳ rõ ràng, lão phu nhân thật sự không muốn gặp ả. Mệt mỏi gì chứ, lý do lý trấu thì có - đây là cái cớ tốt nhất khi không muốn gặp người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT