Chu Thư Nhân lén nhìn tân đế, trên mặt tân đế vẫn treo nụ cười nhưng nụ cười này hơi hơi gượng gạo!
Lỗ tai Chu Thư Nhân giật giật, đám lão thần này còn chưa thật sự muốn chết, chỉ xin lập Thái tử, chứ không nói là lập ai. Tuy nhiên cũng đủ khiến cho tân Thừa Ân Công* - nhà ngoại của Hoàng hậu phải rốt ruột. Trong lòng dòng họ Ôn thị, hoàn cảnh của Hoàng hậu và Hoàng Thái Hậu khá giống nhau: cùng có hai đứa con trai, tân đế là trưởng nam được lập lên làm Thái tử, con trai của Hoàng hậu cũng là trưởng nam, lập trưởng nam không có vấn đề gì. Thế nhưng Lưu gia chấp nhận sao? Không chấp nhận rồi!
(*Thừa Ân Công: tước hiệu dành cho nhà ngoại của Hoàng hậu hoặc phi tần của vua)
Tân đế suy nghĩ mông lung, năm xưa lập triều xong đến lập Thái tử cũng phải trải qua rất nhiều thăng trầm. Khi ấy, thế lực các bên còn phức tạp hơn bây giờ nhiều. Tân đế nghe xong hô hào lập Thái tử thì quan sát thật kỹ các vị đại thần, lúc đảo qua Chu Thư Nhân vẫn luôn cúi đầu ngài hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nhìn các vị đại thần khác.
Tân đế tuổi tác không lớn, nhưng đã làm Thái tử nhiều năm, và xử lý chuyện triều chính nên cũng có xây dựng được uy nghiêm, cho dù vừa mới vào chỗ nhưng cảm giác áp bức tương đối triệt để. Tân đế hài lòng nhìn chúng đại thần đều cúi đầu, đứng dậy nói:
- Giờ lập Thái tử vẫn còn sớm lắm, bãi triều!
Chu Thư Nhân chờ Hoàng thượng đi cũng nhanh chóng chuồn đi, đúng vậy: chuồn đi. Anh rất sợ tân đế gọi riêng anh ra, may sao tân đế không hãm hại anh mà cũng chẳng có tiểu thái giám nào gọi anh lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT