Sau khi xuất cung, Trúc Lan cởi bộ quần áo cáo mệnh vừa dày vừa nặng ra, áo trong đã đẫm mồ hôi, tới lúc đi tắm xung quanh mới không có ai. Cô thật sự rất tò mò, theo như quy trình thì Hoàng hậu phải dậy từ rất sớm, mặc phượng bào dày cui nặng trịch, có nhịn cả một buổi sáng, sao Hoàng hậu có thể làm được vậy?
Vả lại Hoàng hậu mặc phượng bào rất bất tiện khi đi vệ sinh, sự nhẫn nại này không phải người bình thường có thể sánh bằng. Trúc Lan tự suy nghĩ rồi bật cười, muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó. 
Tắm xong tâm trạng Trúc Lan cũng khá khẩm hơn, còn ăn một chén hoành thánh nhỏ và uống một bát nước trái cây to đùng. Trong mắt Thanh Tuyết tràn ngập bất lực, lúc mặc thử trang phục cáo mệnh rõ ràng chủ mẫu đã nói là không được phép ăn nhiều nữa. Trên xe ngựa trở về phủ có ăn ít điểm tâm rồi, bây giờ lại ăn thêm chén hoành thánh nhỏ. Nàng ta cảm thấy chủ mẫu muốn khống chế sức ăn của mình là điều không khả thi lắm. 
Trúc Lan cảm nhận được ánh mắt của Thanh Tuyết, tay đang vuốt bụng cứng đờ, cô chột dạ nhìn vào chén đũa trên bèn, ấp a ấp úng nói:
- Hôm nay quá mệt. 
Thanh Tuyết: “...” 
Giải thích càng giống “giấu đầu lòi đuôi" hơn ấy!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play