Cảng Từ Châu thì khác, cảng mới xây dựng nên kiểm soát còn lâu mới bằng Bình Cảng. Nửa canh giờ sau, Chu Thư Nhân và Dung Xuyên cùng nhau xuất cung, trong nửa canh giờ đã thảo luận xong biện pháp. Có ghi chép rồi thì cứ làm theo cách trong ghi chép là được, bởi vì đại phu nổi tiếng trong nước đã được triều đình ghi danh và quản lý cho nên cũng có đầy đủ nhân lực để mà huy động. Chu Thư Nhân chỉ cần chi bạc mua dược liệu thôi. Dung Xuyên lo lắng nói:
- Không biết tình hình bên chỗ Tứ ca thế nào rồi?
Chu Thư Nhân cũng lo lắng lắm, đây đâu phải chuyện đùa. Trong đầu anh toàn là tình hình dịch bệnh đậu mùa ở triều nhà Thanh thế nhưng cụ thể ứng phó dịch bệnh thế nào thì anh không nhớ, anh chỉ nhớ rất rõ là có ngưu đậu thôi.
Chu Thư Nhân thở dài, giao thương đường biển phát triển là chuyện tốt, song nguy cơ cũng không hề ít, cổ đại không có cơ sở vật chất như ở hiện đại. Giao thương đường biển phát triển, chủng đậu (cấy ngưu đậu vào da để chống lại bệnh đậu mùa) là điều tất yếu xảy ra.
Dung Xuyên lại nhỏ giọng nói:
- Cha, cha nghĩ có phải là người nước ngoài gây rối không?
Chu Thư Nhân: - Chờ điều tra rõ ắt biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT