Hoàng thượng càng nghe hai mắt càng sáng. Thứ nhất, không cần tốn của triều đình một văn tiền nào mà còn có thể tiếp đón sứ đoàn cực kỳ chỉn chu. Thứ hai, ngài đã thấy được lợi ích.
Lễ Bộ Thượng Thư trợn mắt há mồm, đã ngồi lên được cái ghế Thượng Thư thì đâu có ai ngu dốt. Ông ta thử suy nghĩ theo hướng ý tưởng của Chu Thư Nhân, bỗng nhiên trái tim đập bang bang bang. Lúc này ánh mắt ông ta nhìn Chu Thư Nhân cứ như nhìn thấy một con cúp bế bằng vàng, Chu Thư Nhân không là người của Hộ Bộ thì đúng là phí của trời!
Chu Thư Nhân nuốt hết những lời có liên quan đến “nhãn hiệu" mà mình tính nói trở vào. Thời này mỗi gia tộc đều có gia huy, gia huy chính là “nhãn hiệu". Anh vuốt râu, chiêu thương và kêu gọi tài trợ đều là những cách có thể kiếm tiền. Chu Thư Nhân tằng hắng một tiếng rồi mới nói tiếp:
- Hoàng thượng, đồ ăn hay đồ dùng đều có thể kêu gọi các nhà đầu tư. Hoàng thượng, lần này chiêu thương ai ra giá cao thì được. Đương nhiên, cũng phải có chất lượng tốt mới được. Đại diện cho cả một nước thì không được phép qua loa. Cuối cùng, số bạc trong đợt chiêu thương bắt buộc đưa về Hộ Bộ.
Lễ Bộ Thượng Thư: “...”
Đau đớn làm sao! Rõ ràng phải thuộc về Lễ Bộ chứ, hiếm lắm mới có cơ hội kiếm thêm cơ mà!
Hoàng thượng cũng đã nhìn ra lợi ích phía sau, hiển nhiên không thể để Lễ Bộ nuốt trọn. Ngài đáp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT