Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan mặt ủ mày chau, anh ậm ừ một hồi, cuối cùng vẫn không lên tiếng mà cố kìm lại cổ họng không mấy thoải mái của mình, dùng ánh mắt hỏi: "Sao vậy?".

Trúc Lan nhỏ giọng nói ra bối cảnh của vụ xuyên qua, bây giờ đã có đồng đội tuyệt vời, cô muốn thay đổi vận mệnh con chốt thí mạng sẽ nhẹ nhàng hơn phải không? Mặc dù còn chưa xem hết, nhưng dù sao cũng nắm được vài sự kiện chưa xảy ra, đó đều là những tin tức vô cùng quan trọng.

Khoé môi Chu Thư Nhân giật giật, anh cũng có đọc tiểu thuyết, nhưng anh chỉ đọc mỗi tiểu thuyết tiên hiệp, chứ chưa từng đọc ngôn tình của nữ. Mặc dù anh không biết được tổng thể, song anh vẫn biết vai chính có hào quang bất tử, vai chính là cục nam châm thu hút rắc rối, xung quanh vai chính toàn là phiền phức, đó đã là định luật rồi!

Anh có ngờ đâu con gái út nhà mình lại là nữ chính ban đầu, cả nhà đều là nhân vật qua đường. Anh trầm ngâm một hồi, nói:

- Chờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ ở nhà chuyên tâm học hành, đọc hết tất cả sách vở, tranh thủ thi đậu tú tài càng sớm càng tốt, phải đậu tú tài mới có thể chính thức tham gia khoa cử.

Trúc Lan cười:

- Tôi nghe theo anh, có thể thi đậu ngay lần đầu tiên tham gia không nhỉ?

Chu Thư Nhân trợn trắng hai mắt:

- Em tưởng thi tú tài dễ lắm hay sao? Em có biết bình quân số người trúng cách trong mỗi huyện chỉ có bốn đến năm người không, còn biết bao nhiêu người bị mắc kẹt ở đồng sinh cả đời kia kìa.

Trúc Lan kinh ngạc: - Khó thi đến vậy cơ à?

Chu Thư Nhân gật đầu:

- Đâu chỉ khó thi, thi tú tài được chia làm ba kỳ thi là Huyện - Phủ - Viện, mỗi kỳ thi có bốn đến năm trường thi, nội dung bao gồm bát cổ văn, thơ phú, luận sách,... Phải học thuộc lòng cả trăm ngàn chữ, em nói xem có khó không?

Trúc Lan xuýt xoa, hút vào một hợp khí lạnh. Mấy trăm ngàn chữ cổ ư?! Đối với Trúc Lan, cô luôn phải học thuộc lòng những lúc đi thi môn văn, cô thật sự không thể nắm vững hay giải thích được đạo lý trong đó, cho nên những thứ mà cô nhớ được trong đầu bây giờ vô cùng ít ỏi. Hoá ra thi tú tài khó đến vậy, xem trên truyền hình thấy đâu đâu cũng là tú tài, tưởng đâu không khó!

Trúc Lan lập tức mất hết tự tin, cô không khỏi hỏi:

- Thế anh đã từng học qua những nội dung thi cử chưa? Có còn nhớ không?

Sắc mặt Chu Thư Nhân đông lại, tất nhiên anh sẽ không nói không có cách nào nhớ hết mọi thứ được, bộ não chứ có phải máy tính đâu.

- Cho nên tôi phải dành thời gian trau dồi, chẳng phải Khang Hy đã từng đọc thuộc một bộ sách những 120 lần sao? Tôi cảm thấy cách này rất hay, rất thích hợp với tôi lúc này.

Trúc Lan không khỏi rùng mình một cái, đừng nói là 120 lần, bảo cô đọc 1 lần thôi là đã đủ mất hết kiên nhẫn với những trợ từ rồi. Bỗng nhiên cô thấy Chu Thư Nhân càng thuận mắt hơn, người này cũng đang nỗ lực vì cô còn gì!

- Tôi sẽ ủng hộ hết mình cho sự nghiệp học hành của anh, anh muốn mua sách gì cứ việc nói với tôi một tiếng, tôi đưa tiền cho anh nhé.

Nhắc tới tiền bạc, sống lưng Trúc Lan càng thẳng thớm hơn. Cô đang là người nắm quyền kinh tế to nhất trong nhà đấy!

Nguyên thân nắm quyền kinh tế là vì chồng của nguyên thân không có kiến thức cơ bản, nhân phẩm không tệ, nhưng lại không đủ nhạy bén, đôi lúc còn hơi mất não. Sau khi mẹ chồng qua đời, trực tiếp giao lại của cải cho nguyên thân. Trúc Lan kiểm kê lại của cải trong ký ức của nguyên thân, thấy tự tin hơn hẳn.

Chu Thư Nhân nhận ra sắc mặt Trúc Lan thay đổi xoành xoạch, cũng nhịn không được mà nhớ lại ký ức của Chu Thư Nhân cổ đại. Chu Thư Nhân ban đầu không biết chuyện của cải gì cả, chỉ biết hoàn cảnh gia đình khá hơn trong thôn một chút, nhưng cũng không phải là khá giả lắm. Có điều nhìn điệu bộ của Trúc Lan, có lẽ tài sản của họ không như những gì thể hiện ra ngoài. Ánh mắt Chu Thư Nhân loé lên:

- Mua sách tốn rất nhiều tiền, người ta hay nói làm tú tài nghèo lắm, nguyên nhân sâu xa là vì nuôi ra được một người tú tài phải tốn không biết bao nhiêu của cải. Không tính giấy mực, sách là một khoản chi lớn, còn có chi phí đi thi, chi phí ở trọ, đều cần đến tiền. Từ trí nhớ của nguyên thân, tôi không biết được tài sản trong nhà còn lại bao nhiêu. Em nói thật cho tôi biết đi, nhà ta đâu chỉ có một mình tôi tham gia khoa cử, vậy tôi cũng biết liệu bản thân có nên nghĩ cách kiếm thêm ít tiền trước hay không!

Trúc Lan rất hài lòng vì Chu Thư Nhân không nhử mà hỏi thẳng cô, ít ra giữa họ có sự tín nhiệm lẫn nhau. Cô hắng giọng định nói về số của cải thì Lý thị đã đến:

- Mẹ, cơm chiều đã nấu xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play