Sáng sớm hôm sau, Dung Xuyên đứng trên đảo buông kính viễn vọng xuống với vẻ không cam lòng. Hôm qua không lên đảo bên kia được, dưới nước đảo đối diện thả lưới lớn, còn nuôi cá mập, tối hôm qua nếu không phải hai người được phái đi bơi giỏi thì chắc đã bỏ mạng giữa biển rộng rồi. Dung Xuyên nghĩ lại mà sợ, trong hai người đêm qua có Dương Văn. Mặc dù từ nhỏ tới lớn tiểu tử này sống trên đất liền, nhưng kỹ năng bơi lội lại thuộc hàng tốt trong quân đội.
Dương Văn nghĩ thôi mà hoảng, đêm qua đúng là kinh hoàng, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ, nói:
- Dượng ơi, ngài có tính toán gì không?
Dung Xuyên trả lời:
- Chờ trời tối chúng ta lên thuyền rời đi, không thể ở lại đây lâu được. Quay về thuyền lớn chờ tin thôi.
Lần này chỉ có thể tấn công mạnh thôi, chẳng qua vẻ mặt Dung Xuyên không đẹp lắm. Triều đình không mua bán thuốc nổ đại bác với người nước ngoài, bởi vì kỹ thuật trong nước đã đủ tiên tiến sau khi được đầu tư tiền bạc dư dả nên triều đình không cần đại bác của người nước ngoài nữa. Nhưng dòng họ Trương thị lại cần, có lẽ thuốc nổ ở thành Từ Châu là mua từ người nước ngoài. Nếu tấn công bất chấp thì chắc chắn sẽ có thương vong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play