Trúc Lan nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, cô chui sang ổ chăn của Chu Thư Nhân thì thôi đi, còn ôm eo anh nữa à? Cả người Trúc Lan dán sát người Chu Thư Nhân khiến trên mặt cô đỏ bừng, nóng đổ mồ hôi, không dám nhúc nhích. Hồi trước cô còn bảo Chu Thư Nhân không được có ý đồ gì với mình, mà bây giờ cô lại nhào vào lòng anh, mặt có cảm giác như bị đánh sưng, không đúng, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hiểu lầm này.
Chu Thư Nhân đã dậy từ lâu, khụ khụ, khuyết điểm duy nhất của khách điếm là buổi tối rất lạnh, cho dù trong phòng có đốt bếp lò nhưng cũng không ấm hơn được bao nhiêu. Giường này không thể so với giường đất được, mà Trúc Lan lại ngủ giường đất quen rồi nên tất nhiên buổi tối sẽ đi tìm nguồn nhiệt, thật sự không phải anh động tay động chân mà là Trúc Lan tự mò sang, thế thì anh cũng thuận theo ôm luôn!
Trúc Lan nhanh chóng bình tĩnh lại, cô không thể chờ Chu Thư Nhân tỉnh dậy được, cô buông tay ra thật nhẹ nhàng, rồi nhích từng chút từng chút vào chăn của mình. Tới khi Trúc Lan ôm được con gái, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Chu Thư Nhân còn chưa tỉnh!
Đi xa nhà nên không cần dậy sớm, Trúc Lan hú hồn một phen, sau đó thì mệt mỏi vì cẩn thận từng chút, rồi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Chu Thư Nhân bật cười mở to mắt, nếu không phải sợ sau này cô thấy không được tự nhiên và thời cơ cũng chưa tới, anh đã đấu tranh tư tưởng rất lâu mới quyết định không hù dọa Trúc Lan!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT