Trúc Lan bị ôm tới mức khó thở, hôm nay Chu Thư Nhân dùng sức hơi nhiều khiến cô chẳng thể giơ tay lên được. Cô tằng hắng một tiếng, nói:
- Anh mà cứ tiếp tục ôm kiểu này thì chắc là em bị gì thật đó.
Chu Thư Nhân cuống cuồng buông tay ra, anh già lo lắng đến toát mồ hôi đầy đầu. Hồi nãy thì ôm chặt lắm, bây giờ hai chân mềm nhũn dường như chẳng còn tí sức ngồi phịch xuống đất. Lúc này Trúc Lan cũng lo, cô không màng đau đớn mà duỗi tay ra kéo anh. Hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Chu Thư Nhân nghỉ ngơi chốc lát rồi cười, nói:
- Sợ quá ấy mà. Kiếp này chắc chỉ có em mới làm anh sợ được thôi, bây giờ chân cẳng không còn miếng sức nào. Hồi nãy thật sự khiến anh sợ chết khiếp, lúc vừa chạy vào còn nghĩ nếu em có mệnh hệ gì thì anh sẽ tự sát theo em luôn. May mà không có chuyện gì, may quá!
Hai mắt Trúc Lan đỏ hoe, trên mặt Chu Thư Nhân tươi tắn hơn rồi nhưng lời anh nói là thật. Cô mà xảy ra chuyện gì thật thì chắc chắn Chu Thư Nhân sẽ không sống một mình. Cô nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT