Sở Vương vẫn còn hoảng loạn trong lòng nhìn về đám cháy ở phía xa xa. Phòng trà nơi Thái tử ngồi vừa hay có thể thấy rõ mồn một toàn bộ đám cháy, Sở Vương bèn nói:
- Nhị ca không thấy mình nói điều thừa hay sao? Không có mệnh lệnh của phụ hoàng thì sao Thái tử dám lén phóng hoả cơ chứ!
Lương Vương biết binh lính của trại vệ binh đã vào Kinh Thành, cũng biết bọn họ bao vây toà phủ bỏ hoang. Hắn ta còn chưa kịp hiểu thì đã có kết quả rồi. Hắn ta cảm thấy phụ hoàng càng già càng quái gỡ, mà mấy năm nay tay của phụ hoàng không ngừng dính máu người. Lương Vương mím môi nhìn ánh lửa cháy.
Thái tử không nói gì cả, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào ánh lửa phía xa xa. Bỗng nhiên cất giọng:
- Các ngươi không cảm thấy phong cảnh ở xa như vậy rất đẹp hay sao?
Đám người Tề Vương nhìn chằm chằm Thái tử, đẹp? Bọn họ chỉ thấy rướm máu, giống như ngọn lửa đến từ địa ngục thì có. Sao Thái tử lại bảo là cảnh đẹp nhỉ?
Trương Dương: “...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT