Hoàng thượng gật đầu tán thành. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngài mãi vẫn chưa phái đoàn sứ giả đi ra nước ngoài, nhất là sau sự kiện cướp biển năm nay khiến ngài đã ý thức sâu sắc được tầm quan trọng của hải quân. Không phải ngài không biết tình trạng quốc khố như thế nào, thế nhưng cho dù có khó cũng cần phải củng cố hải quân. 
Hoàng thượng vỗ vai Chu Thư Nhân, nói:
- Năm sau trẫm phải tăng cường đầu tư hải quân rất nhiều, vất vả cho ái khanh quá. 
Chu Thư Nhân: “...”
Má, lúc nào cũng muốn áp bức anh hết! Tăng cường đầu tư rất nhiều, nghĩa là con quái vật hút vàng sắp trưởng thành rồi, anh thật sự không nuôi nổi nó đâu.
Hoàng thượng nhìn sang chỗ khác, ngài nói xong cũng thấy có chút chột dạ. Năm nay khoản thu từ thuế không thấp, nhưng năm nay đã tiêu không ít bạc ứng trước cho việc sang năm. Cứ tạm ứng bạc từ quốc khố mãi thì quốc khố khó mà lo được, ngài không có ý định xử lý Trần gia hay Tề gia giống như cái cách mà ngài đã làm với Phùng gia nên sẽ không xét nhà. 
Phùng gia đã đi quá xa. Tề gia gom góp tiền bạc từ mảnh đất của tổ tiên, tuy rằng họ có tham ô và làm ra nhiều động thái nhưng không thật sự vượt qua giới hạn của ngài. Phùng gia thì khác, Lão Tứ là người đầu tiên dám xuống tay với huynh đệ ruột thịt. Trước kia Trương Cảnh Hoành không phải con trai ruột của ngài, ngài không có nhiều cảm xúc. Thế nhưng sau khi Lão Tứ ám sát Dung Xuyên, khác hoàn toàn rồi. Mấy năm gần đây Phùng gia thường xuyên xúi giục Lão Tứ, lần này dám hành thích ngay trong Kinh Thành thì lần sao còn dám làm gì nữa? Vì vậy Phùng gia buộc phải ngã ngựa, và ngài vẫn còn cầm chừng Tề gia. Chỉ cần không thật sự đi quá giới hạn của ngài thì ngài sẽ luôn nể tình bọn họ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play