Minh Hi nói dối, mạt thế bắt đầu không phải là ba ngày sau, mà là ngay đêm nay.
Anh tựa vào cửa phòng bếp, tươi cười nhìn Tần Lâm bận rộn, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ trên đại sảnh.
Tần Lâm ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn tầm mắt anh, khóe miệng nhịn không được sẽ gợi lên một nụ cười mê người.
Trong không khí nổi lên mùi thơm nhàn nhạt, canh nấu trước đã bắt đầu phiếm hương, chỉ ngửi một chút cũng đã làm cho người ta thèm ăn.
Tần Lâm dùng thìa múc một muỗng, đặt ở trước mặt anh, ánh mắt mang theo cười, "Đến nếm thử, hương vị như thế nào. "
Minh Hi nếm một ngụm, nhất thời cười híp mắt, "Thật thơm, tay nghề của đầu bếp chúng ta càng ngày càng tốt. "
Nghe được người yêu khen ngợi như vậy, Tần Chuẩn nhất thời tâm tình rất tốt, "Còn thiếu chút lửa nữa, lát nữa múc cho cậu một chén uống trước."
Minh Hi gật đầu, "Ừm, tôi đi vệ sinh trước. "
Tần Lâm cũng không thèm để ý, ừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm chuyện trong tay.
-
Minh Hi đứng trước gương, liếc nhìn thần sắc nghiêm túc trong kính, sau đó cầm lấy tuốc nơ vít dỡ vỏ ổ cắm trước mặt.
Âm thanh tv được bật rất lớn, âm thanh đếm ngược trên bản tin đã gần kết thúc.
Minh Hi đã đình chỉ động tác trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay trên cổ tay.
Ngay khi đồng hồ đi về phía số bảy, mà phút và giây đều đi về phía mười hai giờ, Minh Hi không chút do dự cắm tay vào chỗ ngồi đã không còn vỏ ngoài.
-
Đèn điện trên đỉnh đầu lại lóe lên vào lúc này, đột nhiên mất điện.
Tần Lâm nhíu mày, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại không nghĩ tới toàn bộ thành phố đều mất điện, cả thành thị tối đen như mực, chỉ có ánh trăng đỏ rực trên bầu trời lóe lên ánh trăng không lành.
Bộ dáng này, không hiểu sao có chút quen thuộc, Tần Lâm nhíu mày có chút chặt.
Đột nhiên nghĩ đến Minh Hi vẫn còn trong nhà vệ sinh, đen như vậy, cậu sẽ không sợ chứ?
Nghĩ như vậy, Tần Lâm một khắc cũng ngây ngốc không được, nhảy về phía trước một bước, không gian trước mặt bắt đầu vặn vẹo, trong nháy mắt sau đó đã trực tiếp đi tới WC.
Trong nháy mắt thấy rõ cảnh tượng trước mặt, đồng tử Tần Lâm trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, cả khuôn mặt anh tuấn trở nên dị thường vặn vẹo.
Hắn đã không kịp suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp đưa tay ôm người trên mặt đất lên, dòng điện thật lớn chảy qua người hắn, cả cánh tay nhất thời trở nên cháy đen. Trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi thịt nướng khét, cũng không biết là của Minh Hi, hay là của hắn.
Nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, vươn tay gắt gao ôm người vào trong nguc, đồng thời vươn ra một tay khác, trực tiếp rút đi nguồn điện còn đang bị Minh Hi nắm chặt.
Tần Lâm run rẩy hai tay, cẩn thận mà lại không chùn bước ôm người, hắn thậm chí còn không có dũng khí đi thăm dò hơi thở của người trong nguc.
Rõ ràng hết thảy đều là tốt, làm sao có thể đột nhiên phát sinh chuyện như vậy?
Tần Lâm nghĩ không ra, hắn không biết mình rốt cuộc làm sai cái gì, cả trái tim tê tâm liệt phế đau, tâm tình bạo liệt sâu trong đáy lòng không khống chế được sắp phun ra, kêu gào muốn hủy đi thế giới khiến người ta hít thở không thông này.
Không gian chung quanh chịu không nổi tâm tình ba động kịch liệt như hắn, cả gian phòng ở trong không gian vặn vẹo rời rạc.
Đột nhiên, Tần Lâm cảm giác được người trong nguc co giật một chút. Tần Lâm đối mặt với cảm xúc sụp đổ trong nháy mắt tỉnh táo lại, rốt cục run rẩy thử hơi thở của Minh Hi, hoàn hảo, tuy rằng còn rất bạc nhược, nhưng vẫn còn hô hấp.
Vẫn còn cứu được!
Tần Lâm trong nháy mắt cũng cảm giác được mình bị cứu rỗi, trực tiếp ôm lấy người, một bước đi về phía trước. Cảnh tượng chung quanh thay đổi nhanh chóng, lại xuất hiện ở trong một bệnh viện.
Hắn còn chưa kịp tìm bác sĩ, liền phát giác cảnh tượng trước mặt không đúng lắm. Bên cạnh đột nhiên lắc lư tới động tác chậm chạp người chết sống, nói cho anh biết, mạt thế đã tới.
Tần Lâm cúi đầu nhìn người yêu trong nguc, ánh mắt tối tăm khó khăn, hắn rốt cục biết mình bị lừa.
Cũng bởi vì hắn cảm thấy có phải mạt thế không quan trọng hay không, cũng bởi vì hắn không nhớ được, cho nên cậu cư nhiên lừa gạt hắn.
Đáy mắt Tần Lâm đỏ tươi lần thứ hai bốc lên, nhưng mà, chỉ là trong nháy mắt, liền lần thứ hai tiêu diệt, hiện tại quan trọng nhất là cứu sống cậu, hắn đã không cách nào cho phép mình lại một lần nữa mất đi cậu.
Tầm mắt Tần Lâm quét một vòng, bắt đầu từng tầng từng tầng tìm kiếm có người sống hay không.
Thật không may, bệnh viện loại địa phương dòng người khổng lồ này, một tang thi xuất hiện sẽ rất nhanh lây nhiễm một đám, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, rất có thể đã biến thành tang thi.
Tần Lâm từng tầng từng tầng tìm tới, nửa ngày mới tìm được một tiểu bác sĩ trốn ở văn phòng run rẩy.
Tần Lâm cảm giác được khí tức của người nọ, ba một cái đá văng cửa lớn, ở dưới gầm giường kéo người ra, "Chữa khỏi người này cho tôi. "
Tiểu bác sĩ đã sắp dọa choáng váng, bên ngoài một đống quái vật ăn thịt người không nói, hiện tại còn có hai quái vật tối đen như mực, hắn ta nhất thời cảm thấy nhân sinh vô vọng, sợ tới mức lập tức thét chói tai.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, "Lại hét một tiếng nữa tôi ném anh ra ngoài đút tang thi."
Uy hiếp này quá lớn, thanh niên gắt gao che miệng mình lại, nước mắt cũng sắp bị dọa ra, liều mạng lắc lắc hắn, ý bảo mình sẽ không lên tiếng nữa.
Tuy rằng hai con trước mặt đen nhánh, còn có thể ngửi được mùi khét, nhưng tốt xấu gì cũng có thể trao đổi. So với những thi thể biết chạy bên ngoài, nhìn thế nào trước mặt người này cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Mà chỉ trong chốc lát hắn ta thét chói tai, hành lang bên ngoài đã tụ tập không ít tang thi, trong tay ở trên cửa kéo kéo, phát ra tiếng bén nhọn mà chói tai.
Thanh niên dọa tay chân đều run rẩy, nhưng nhìn người trước mặt đối với thanh âm ngoài cửa không nhìn, rốt cục cũng tỉnh táo lại.
Tần Lâm đã không kiên nhẫn, "Nhanh lên một chút, không cứu được cậu ta liền giết ngươi. "
Thanh niên lại sợ tới mức run rẩy, không dám chậm trễ nữa, mà tiến hành kiểm tra vật thể đen ngòm không xác định đang nằm trên giường.
Kiểm tra như vậy, hắn ta liền hoảng sợ, tuy rằng hô hấp rất bạc nhược, nhưng nướng thành như vậy cư nhiên còn có thể sống, quả thật là kỳ tích!
"Tại sao anh ta lại làm thế?" Thanh niên tò mò.
"Điện." Tần Lâm sâu kín nói.
Thanh niên sợ tới mức run rẩy, rõ ràng thanh âm của người này rất bình tĩnh, như thế nào anh lại cảm giác sống lưng một trận phát lạnh đây?
Bệnh viện có máy phát điện riêng, khi Tần Lâm tới đã khôi phục ánh đèn sáng trưng.
Thanh điện vốn định dùng dụng cụ kiểm tra toàn thân cho người nọ, nhưng mà làm cho người ta kỳ quái chính là, vô luận là dụng cụ gì, chỉ cần tới gần anh bảo đảm chuẩn xác vài cái, lập tức báo phế.
Thanh niên có chút chột dạ, nếu như bị viện trưởng khiêm tốn của bọn họ phát hiện, mình làm công cả đời miễn phí cũng không biết có đủ bồi thường hay không.
Bất quá, sau này có thể sẽ không còn ai tìm hắn ta bồi thường nữa.
Nghĩ đến đây, thanh niên thần sắc không khỏi có chút ảm đạm.
Tần Lâm cũng mặc kệ thần sắc của anh như thế nào, lạnh như băng nói, "Ngươi đang chơi cái gì đó."
Thanh niên run rẩy, lập tức nói, "Tình huống của anh ta tôi đã điều tra qua, chính là sau khi bị điện giật suy yếu một chút, dưỡng dưỡng là tốt rồi. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT