Áo khoác mà lão Trần mang theo cuối cùng cũng được lão Dịch mặc, nhưng đôi chân trần trong cái áo khoác trông còn bất thường hơn. Lão Trần đề nghị quay về thay nhưng lão Dịch không chịu, còn không biết xấu hổ nói chân mình trắng nõn thẳng tắp, cho người khác xem không tính tiền cũng không tệ.
Lão Trần nghe vậy ném cho hắn một đồng xu, nói: “Đừng tìm.”
Vừa dứt lời đã bị lão Dịch đấm hai phát.
Hai lão nam nhân bằng hơn 100 người cộng lại một đường hi hi ha ha đến siêu thị, lão Trần đi tới khu thịt tươi xem chất lượng thịt rồi lắc đầu mang lão Dịch bước ra.
“Ở đây có chợ rau không?” Lão Trần nói, “Chất lượng thịt trong siêu thị tệ quá, chắc đã để qua mấy ngày rồi.”
Lão Dịch nghĩ đi nghĩ lại, nhớ tới trước cửa siêu thị có một chợ rau cỡ trung, nhưng hắn chưa từng đến đó cũng không biết vị trí rõ ràng.
Lão Trần vốn chẳng cần hắn dẫn đường, hai người vừa nói chuyện vừa tìm chỗ, một lúc sau thì đến chợ rau.
Đêm qua trời mưa lúc này trong chợ cũng có khá nhiều người nên trông hơi lộn xộn, lão Dịch cau mày nhìn vào trong, không muốn đi vào.
Lão Trần nhận ra suy nghĩ của hắn liền kêu hắn ngồi ở quầy hoành thánh ngay lối vào chợ rau đợi, trước khi đi còn gọi một tô hoành thánh 5 tệ, bảo lão Dịch ngửi là được, nhất định đừng có ăn.
“Muốn ăn thì tuần sau tôi làm cho.” Lão Trần nói.
Lão Dịch ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngồi trên ghế nhìn lão Trần biến mất trong đám đông.
Lão Trần không quen thuộc chợ rau ở đây, nhưng rất dễ thích nghi vì thường mua đồ ăn nên không mất nhiều thời gian để mua nguyên liệu cho món nướng.
Khi bước ra vẫn nhìn thấy lão Dịch vẫn ngồi đó mà đối diện lại có nhiều thêm một người.
Trước mặt người kia có bốn bát, ba bát chỉ còn lại canh, một bát đang ăn, đàn ông ăn nhiều như vậy không có gì to tát, chỉ là người này một thân tây trang giày da bóng loáng, mặc vậy đứng ở lối vào chợ rau có vẻ hơi lạc lõng.
Lão Dịch không biết lão Trần đã trở lại, híp mắt nhìn Vưu Thanh, sau đó ghét bỏ hỏi: “Còn ăn nữa không?”
”Không ăn,” Vưu Thanh dùng khăn giấy lau dầu trên miệng, “Cám ơn chú, lát nữa mua di động xong sẽ chuyển tiền cho chú.”
”Có bao nhiêu tiền đâu mà, không cần, cậu vẫn nên nhanh chân đi báo mất chứng minh thư với thẻ ngân hàng đi.” Lão Dịch vừa nói vừa sờ túi muốn cho anh ta ít tiền mặt bắt taxi về văn phòng luật sư, nhưng sờ soạng nửa ngày lại không sờ ra gì cả.
Ngay khi đang lúng túng, tờ tiền một trăm tệ màu đỏ từ bên cạnh đưa tới, lão Dịch chộp lấy, nhìn người đưa tiền cho mình.
Lão Trần đầu tiên cười với hắn, sau đó mỉm cười với Vưu Thanh, Vưu Thanh đứng lên bắt tay với lão Trần, lão Dịch giới thiệu bọn họ với nhau.
”Đối tượng của bạn tôi, Vưu Thanh, là một luật sư. Đây là bạn của tôi, Trần Cố.”
Vưu Thanh nghe giới thiệu xong gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.
Lão Dịch không thấy biểu hiện của Vưu Thanh, quay đầu nói với lão Trần: “Túi xách của cậu ta bị trộm, điện thoại di động với ví cũng mất luôn, vừa rồi tôi thấy cậu ta từ đồn công an đi ra cho nên mời đến đây ăn bốn bát hoành thánh, lát nữa còn tính cho ít tiền bắt taxi.”
Lão Trần nghe vậy móc trong ví ra một trăm tệ đưa cho Vưu Thanh: “Đủ chưa?”
Vưu Thanh vội vàng cảm tạ: “Đủ rồi, cảm ơn.”
Trước khi ba người tách ra Vưu đã mời bọn họ tham gia hoạt động tại Vãn Thanh vào tối thứ 6, nói: “Chú nhớ dẫn bạn trai đến nha.”