Edit: Mean

  Sự việc của Trần Lôi Lôi phát sinh rất đột ngột, lúc ấy lão Trần biết mình vội vàng chạy tới, khi xong việc mới nhớ ra gọi lại cho lão Dịch, di động bên kia nhắc nhở đã tắt máy.

  Lão Dịch đang làm gì vậy?

  Hắn đang cùng một người đàn ông nằm trên giường, người đàn ông dựa vào vai hắn, sắc mặt ửng hồng, lan hoa chỉ chọc chọc lão Dịch: “Lâu rồi anh không tìm em phải không?”

  Lão Dịch cầm điếu thuốc mờ mịt gật đầu nói: “Đã qua một tuần rồi.”

  ”Hừ,” Người đàn ông tức giận trề môi nói, “Anh thật nhẫn tâm, uổng công người ta còn phải chờ anh!”

  Lão Dịch nở nụ cười cưng chiều: “Gần đây bận quá, lần sau mời em ăn cơm.”

  Người đàn ông vội vàng lắc đầu: “Thôi, mười mấy năm anh cũng chỉ ăn được có hai chỗ kia.”

  ”Không đi hai chỗ đó nữa,” Lão Dịch nói, “Gần đây quen một người, tay nghề nấu nướng rất tốt, bữa nào mời đến nhà anh nếm thử.”

  Người đàn ông nghe vậy liền nổi lên hứng thú: “Bạn trai mới?”

  Lão Dịch phủ nhận: “Là bạn trai thật thì tìm em làm gì.”

  ”Ừ,” Nam nhân chậc lưỡi, “Anh tìm em không phải…”

  ”Số 1001, 1002,” Một người đàn ông mặc quần áo lao động ra hiệu cho bọn họ cách đó không xa, “Đến lượt hai người, lại đây làm móng chân.”

  Hai người đứng dậy đổi giường nằm xuống, trong lúc chờ nhân viên làm móng chân, người đàn ông hỏi lão Dịch: “Người phụ nữ vừa nãy ấn cho anh có thoải mái không?”

  Nghe xong, lão Dịch nhớ lại quá trình xoa bóp nửa giờ trước, gật đầu: “Chỗ em giới thiệu đúng là rất tốt, cảm giác toàn thân đều khoan khoái.”

“Chính là nó,” Người đàn ông nói, “Đối tượng của em giới thiệu đến đây, ánh mắt của anh ấy rất tốt.”

  Lão Dịch hỏi: “Đúng rồi, em với người kia bây giờ thế nào?”

  ”Tốt lắm”, Người đàn ông nói, “Tết năm nay đã chính thức ra mắt cha mẹ hai bên rồi, bọn này định mua nhà trước, sau đó công chứng tài sản, chờ lớn tuổi hơn một chút rồi nhận con nuôi.”

  Lão Dịch kinh ngạc nhìn hắn ta: “Ổn định rồi?”

  ”Ổn định rồi”, Người đàn ông nói, “Sau ngần ấy năm quanh quẩn vẫn không thể thoát khỏi bàn tay anh ấy, em nghĩ không sao cả, an ổn nẳm trong lòng bàn tay anh ấy cũng khá tốt.”

  Lão Dịch và Kỷ Nghiệp Lam quen biết nhau đã gần mười năm, hai người gặp nhau trên một app nào đó.

  Lúc đó hai người hẹn gặp nhau ở khách sạn, thẻ phòng được Kỷ Nghiệp Lam đặt trước, lão Dịch vừa mở cửa bước vào đã thấy cảnh hắn ta bị người khác *** điên cuồng.

  Sự việc này mang lại tổn thương rất lớn cho lão Dịch, nguyên nhân chính không phải là xem hình ảnh lên giường của người khác, mà là Kỷ Nghiệp Lam mới là người bị rape, hơn nữa cũng là người hùa theo.

  Sau sự việc đó Kỷ Nghiệp Lam đã đến xin lỗi, vì hắn ta làm trong thẩm mỹ viện nên đã cho lão Dịch rất nhiều thẻ VIP, sau này hai người dần quen nhau, sớm trở thành bạn tốt, cũng biết hắn ta và bạn trai luật sư là yêu hận tình thù.

  Trước khi làm móng chân, bạn trai Vưu Thanh của Kỷ Nghiệp Lam đến đón.

  Vưu Thanh chào hỏi lão Dịch trước tiên: “Chú.” Sau đó trao cho Kỷ Nghiệp Lam một nụ hôn sâu trước mặt hai kỹ thuật viên.

  Lão Dịch đảo mắt nhìn họ, sau đó lấy tạp chí che mặt, giả vờ như không quen biết.

  Hơn mười phút sau khi làm móng chân xong, Kỷ Nghiệp Lam và lão Dịch vào phòng thay quần áo, lão Dịch nhanh hơn Kỷ Nghiệp Lam, nói chuyện với Vưu Thanh một lúc mới đi ra.

  Vưu Thanh hỏi lão Dịch có muốn ra ngoài ăn tối không, lão Dịch gật đầu: “Được.”

  Mặt Vưu Thanh cứng đờ: “Chú, chú không phải không ăn được đồ nhà khác sao?”

  Lão Dịch: “Biết tôi không ăn còn mời làm gì?”

  Vừa dứt lời, cả hai đồng thời bật cười.

  Lúc Kỷ Nghiệp Lam bước ra, nhìn thấy hai người bọn họ nhếch mép cười, nổi da gà rớt đầy đất, vội vàng bước tới nắm tay bạn trai moah moah mấy cái, sau khi ổn định bạn trai liền làm thủ thế gọi điện rồi nhanh chóng kéo bạn trai đi.

  Lão Dịch vẫn mỉm cười nhìn bọn họ rời khỏi cửa, chờ không còn thấy bóng dáng ai nữa mới thu lại nụ cười.

  Chỉnh lại quần áo đi đến bãi đậu xe ngoài trời, vừa bước ra cửa đã thấy trời đổ mưa phùn, đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, móc di động ra muốn nói lão Trần trời đang mưa, kết quả ấn nửa ngày không có phản ứng mới biết điện thoại của mình đã hết pin tự động tắt máy từ lúc nào rồi.

  Lão Dịch thở dài một hơi, lập tức lên xe đi thẳng về nhà.

  .

  Hôm nay tâm tình lão Dịch không tốt, hắn biết nguyên nhân nhưng không thể nói cho người khác biết, thời điểm bước lên thang máy chỉ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, rất mệt mỏi.

  Cúi đầu bấm đèn tường ở lối lên cửa thang, lão Dịch đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cực nhanh, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người trước mặt.

  Lão Trần xách hai cái túi, ngực và ống quần đều bị mưa dội ướt, có vẻ hơi chật vật nhưng nhìn thấy lão Dịch trên mặt lại lộ ra một nụ cười thoải mái: “Cuối cùng anh cũng về rồi? Ăn cơm chưa?”

  Thấy lão Dịch không nói gì, tiến lại gần một bước nói: “Tôi còn nghĩ anh không về thì báo cảnh sát, không biết người lớn mất tích chưa tới 24 giờ…”

  Anh chưa nói hết câu, bởi vì giây sau đã bị người ôm chặt lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play