Lão Dịch ăn no căng bụng, để chứng tỏ mình không phải người ăn cháo đá bát, chủ động xin ra trận rửa bát.
Khi hắn rửa bát, lão Trần dựa cửa nhìn, thấy động tác chỉ làm cho có lệ, trên vành bát còn váng dầu, liền đẩy hắn sang một bên.
Lão Dịch thấy anh không cần giúp, đành cùng Đậu Đậu dạo tới dạo lui quanh phòng khách, sau khi chơi trò ném bóng một lúc, đuối sức gục xuống sô pha, bất động.
Đậu Đậu ngậm bóng thấy chủ nhân không chơi nữa liền vào bếp tìm lão Trần, lão Trần vừa rửa bát xong, cầm quả bóng của Đậu Đậu ném sang một bên, khi Đậu Đậu lao ra thì liếc nhìn lão Dịch.
“Bụng anh sao giống như đang mang thai vậy?”
Lão Dịch nấc lên: “Thai của ai? Cậu?”
Nói xong trong đầu lão Dịch hiện lên một vài hình ảnh, hắn cau mày ngừng nói.
Lão Trần không để ý đến sự khác lạ của hắn, ngồi bên cạnh lão Dịch, vỗ bụng nói: “Nếu anh thật sự có thai với tôi, tôi cưới anh về luôn đấy chứ.”
Lão Dịch vui vẻ: “Cưới tôi về không rẻ đâu nha, phải tặng nhiều sính lễ mới chịu.”
Lão Trần nghiêm nghị gật đầu: “Được thôi, anh muốn bao nhiêu cũng được.”
Lão Dịch quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt anh rất tự nhiên, không giống như đang đùa chút nào. Đột nhiên thấy lo lắng, ho khan đứng lên, sau đó nhận ra hành vi của mình có chút kỳ quái, để che giấu xấu hổ, đầu nóng lên, nói: “Trời cũng tối đen rồi, hay là đừng về, đêm nay ở lại đây đi.”
Lão Trần: “Được.”
Lão Dịch: “…”
Nhà lão Dịch có phòng ngủ cho khách, chỉ là lâu rồi không dọn dẹp, bám đầy tro bụi.
Lão Trần nói không sao, lão Dịch cho anh mượn đồ ngủ rồi vào phòng tắm rửa, lúc đi ra liền mang theo một chậu nước, định dọn dẹp phòng.
Ai ngờ khi bước vào không để ý thấy Đậu Đậu đang nằm ở cửa mà vô tình giẫm phải đuôi của nó, Đậu Đậu ẳng một tiếng, vì tránh né lão Trần mà bắt đầu chạy lung tung khiến anh trượt chân đổ nước lên giường.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, lão Dịch chạy đến xem thế nào, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, hắn trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Cố ý phải không?”
Lão Trần không hiểu: “Cố ý?”
”Muốn ngủ với tôi, để tôi mang thai con cậu.”
.
Lão Trần đương nhiên không cố ý, lau khô nước trên mặt đất rồi tính về nhà, lão Dịch sợ muộn quá không an toàn, nghĩ thế nào vẫn nên giữ lại.
Ba phút sau, lão Trần và lão Dịch nằm cạnh nhau trong chiếc chăn bông mỏng, lúc này cả hai đều rất buồn ngủ, lão Dịch quay đầu nhìn người bên cạnh rồi đột nhiên gọi: “Ngủ chưa?”
Lão Trần giật giật, trả lời với cùng một giọng decibel: “Chưa.”
Lão Dịch nghe vậy lớn giọng hơn một chút: “Vậy chúng ta tâm sự đi.”
Lão Trần nói, “Được.”
“Tôi vừa tính nhẩm, phát hiện cậu 19 tuổi đã có Trần Lôi Lôi, sao kết hôn sinh con sớm vậy.”
Lão Trần cười nhẹ: “Là ngoài ý muốn thôi.”
Lão Dịch nói: “Khó mà tưởng được, nếu tôi mà có con thì làm sao bây giờ.”
“Lúc đầu tôi cũng không quen, sau này tốt hơn chút”, Lão Trần nói, “Nhưng đừng có con sớm như vậy, sau khi có rồi thời gian sẽ bị tước đi rất nhiều.”
Lão Dịch gật đầu, nhớ lại lời lão Trần đã nói trong KFC: “Cậu thật sự vẫn luôn một mình?”
”Ừ, bố mẹ tôi đi sớm.”
Lão Dịch im lặng vài giây, thay đổi câu hỏi: “Sao không tìm bảo mẫu chia sẻ công việc?”
Lão Trần nghe xong lời này trở mình, nói: “Có thể là nhân phẩm tôi có vấn đề, hai người tôi tìm đều không sạch, người nghiêm túc thì quá đắt mời không nổi, lúc đó Lôi Lôi bị bảo mẫu dọa sợ, cứ thấy người lạ là khóc, tôi đành một mình nuôi con bé.”
Lão Dịch trải lòng, thấy câu nào cũng đâm trúng chỗ không nên chọc, đành ngậm miệng không hỏi nữa.
Lão Trần thấy hắn không nói chuyện, nói: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”
Lão Dịch vội vàng nói: “Nói đi.”
“Người đàn ông trong bức ảnh đó là ai?”, Lão Trần nói: “Bạn trai à?
Lão Dịch:”……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT