Editor: TiêuBeta: KemSắc mặt Tần Khê Nhu khá trầm trọng, nàng cẩn thận nhìn Phàn U Dật.
Phàn U Dật không có biểu cảm gì: "Ngươi hỏi đi."
Tần Khê Nhu thanh giọng, nói: "Ta muốn hỏi... ngươi có quen Tần Mặc không?"
Phàn U Dật lắc đầu.
Tần Khê Nhu quay sang nhìn Yến Cảnh Hành.
Yến Cảnh Hành buông tay: "Không biết, nhưng ta có thể nói những điều mà ta suy đoán cho ngươi."
Tần Khê Nhu gật đầu: "Cảm ơn."
Yến Cảnh Hành nghiêng đầu: "Không cần, ta là chống lưng của ngươi mà."
Yến Cảnh Hành cười: "Muốn hỏi gì? Ta trao đổi tin tức với ngươi."
Tần Khê Nhu: "Trao đổi tin tức?"
Yến Cảnh Hành nháy mắt với Phàn U Dật, Phàn U Dật ngoảnh mặt đi. Yến Cảnh Hành chọc chọc cánh tay Phàn U Dật, Ma Tôn đại nhân thở dài, bước ra khỏi phòng một cách không tình nguyện, đồng thời tự giác cách ly âm thanh trong phòng để tránh bản thân nghe thấy.
Yến Cảnh Hành thích thú nhìn Tần Khê Nhu: "Sư tỷ, ngươi kể cho ta nghe khi còn ở trong tông môn, sư thúc của ngươi là người như thế nào?"
Tần Khê Nhu cười: "Từ ngày ta còn bé thì sư thúc đã như bây giờ rồi, chẳng qua khi đó sắc mặt sư thúc hồng hào, không tái nhợt như bây giờ."
Yến Cảnh Hành gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ thanh kiếm thuộc về Phàn U Dật mà mình đang ngồi lên.
Phải dỗ dành thanh kiếm này cho ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể để nó mật báo cho chủ nhân.
Yến Cảnh Hành lại hỏi Tần Khê Nhu: "Có phải năm đó hắn cực cực cực cực kỳ đẹp trai không?"
Tần Khê Nhu kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên, khi đó sư thúc vẫn còn là một thiếu niên tươi sáng rạng rỡ, lạc quan, thích cười, lúc ta còn bé sư thúc cũng hay bế ta lắm đó!"
Yến Cảnh Hành cười: "Vậy nam nữ tu sĩ theo đuổi hắn chắc nhiều lắm nhỉ?"
Tần Khê Nhu gật đầu: "Tuy rằng lúc sư thúc rời đi ta mới 10 tuổi, nhưng trong ấn tượng của ta thì đúng là như thế."
Yến Cảnh Hành "Ừm" một tiếng: "Ngươi muốn biết gì về Tần Mặc? Ngươi cao 1m72, nàng ta cao 1m7, ngươi 17 tuổi, nàng ta nhỏ hơn ngươi 7 tuổi, má trái nàng ta có bớt."
Tần Khê Nhu gật đầu: "Là thế này, ta nghe nói trên người Tần Mặc có huyết thống của Yêu Vương..."
Yến Cảnh Hành cười cười: "Mẫu thân nàng ta là rồng mà."
Trong sách nói thế.
Tần Khê Nhu nhỏ giọng nói: "Là thế này, tỷ muội hoa yêu vốn là hoa hồng bình thường. Nhưng lúc trước, trong quá trình được đón về tông môn, Tần Mặc từng đi qua đây, sơ ý bị thương chảy máu, máu nhỏ lên hai cây hoa hồng, khiến tỷ muội hoa yêu thức tỉnh."
Yến Cảnh Hành ừ một tiếng: "Bảo sao, một cặp hoa song sinh trong Yêu tộc bắt buộc phải đạt tới kỳ Kim Đan thì mới có thể thức tỉnh. Đó không phải thứ mà đứa nhóc mới chỉ đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn như ngươi có thể đối phó được. Hóa ra là do có máu Yêu Vương làm vật dẫn, đẩy nhanh quá trình hóa hình."
Bỗng nhiên Yến Cảnh Hành nở nụ cười: "Tiểu Tần, nàng ta có Yêu Vương, ngươi có Ma Tôn, chúng ta không phải sợ."
Tuy rằng Yêu Vương và Ma Tôn cũng chẳng được bao nhiêu "tu sĩ chính đạo" hoan nghênh.
Tần Khê Nhu cười cong mắt: "Được."
Phàn U Dật chuyên chú ngự kiếm.
Yến Cảnh Hành bỗng mở miệng: "Thời gian cũng không chênh lệch nhiều nữa rồi nhỉ?"
Phàn U Dật dừng một chút, gật đầu: "Sắp có người tới."
Yến Cảnh Hành nói với nụ cười: "Ngươi đâu cần phải diệt sạch người trong tông đâu? Đám tiểu bối cũng chưa làm sai chuyện gì."
Thật ra không phải Yến Cảnh Hành đột nhiên lên cơn thánh phụ, mà là vì cứ coi như báo thù không ảnh hưởng, nhưng việc giết người không liên quan sẽ có tác động xấu đến nhân quả, không phải chuyện tốt.
Ngữ khí của Phàn U Dật nghe khá trầm trọng: "Trong tông môn đó, không có một tên nào trong sạch cả."
Ngay cả đám tiểu bối cũng không phải ngoại lệ.
Yến Cảnh Hành cười: "Ta biết, từ trước tới giờ ngươi chưa từng lạm sát kẻ vô tội."
Hiếm khi Phàn U Dật thở dài trước mặt Yến Cảnh Hành như bây giờ: "Thế đạo hiện giờ thực sự...."
Yến Cảnh Hành cười tiếp lời: "Không giữ được đạo tâm."
Phàn U Dật không nói tiếp.
Yến Cảnh Hành bỗng ôm eo Phàn U Dật, Ma Tôn đại nhân hoảng hốt nói: "Ngươi muốn làm gì? Buông ra."
Yến Cảnh Hành cọ cọ cái eo thon gầy mà rắn chắc của Ma Tôn đại nhân, giọng điệu lười biếng: "Sợ độ cao."
Phàn U Dật hừ một tiếng: "Sao lúc trước không thấy ngươi sợ độ cao."
Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì cả.
Hồi lâu sau, lâu đến mức Yến Cảnh Hành sắp ngủ tới nơi, Ma Tôn đại nhân mới khó có lúc mở miệng: "Ta đã quen từ lâu rồi, cần gì an ủi ta."
Yến Cảnh Hành còn chưa kịp hiểu Ma Tôn đại nhân có ý gì thì Phàn U Dật lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sẽ luôn ở cạnh ta chứ?"
Tin tưởng và ỷ lại đến kỳ lạ.
Lần đầu tiên Phàn U Dật nhìn thấy Yến Cảnh Hành là lúc y đang đi bừa trong rừng rậm, hắn lập tức cảm thấy người này đáng ra nên sóng vai bên cạnh mình, bởi vậy nên mới lấy kiếm uy hiếp y. Thật ra Phàn U Dật biết kiếm của mình không thể khiến y bị thương, vì hắn đã bọc một tầng linh lực lên lưỡi kiếm để tránh lỡ tay gây tổn hại đến Yến Cảnh Hành.
Ba cái câu sủng phi gì đó thì lại càng vớ vẩn hơn, đám người chính đạo toàn hạng ăn nói lươn lẹo giả tạo, dù có tìm ra lý do gì thì bọn họ cũng sẽ đổ cho ngươi một tội danh, thực sự rất đáng kinh tởm. Điều kỳ quái chính là kiểu miệng lưỡi sắc bén như Yến Cảnh Hành lại khiến Phàn U Dật cảm thấy đáng yêu.
Dù khó lòng nói rõ nhưng Phàn U Dật biết y rất đặc biệt, hoàn toàn khác những kẻ khác.
Yến Cảnh Hành cọ cọ vào thắt lưng của Phàn U Dật: "Đương nhiên."
Cảm giác này đến từ hai phía.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy Phàn U Dật, Yến Cảnh Hành cũng đã cảm thấy Ma Tôn đại nhân là người có thể tin tưởng được.
Yến Cảnh Hành nói: "Ta sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu uất ức."
Phàn U Dật đột nhiên nở nụ cười: "Yến Cảnh Hành."
Yến Cảnh Hành rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi cười của Phàn U Dật, y kéo kéo vạt áo của Phàn U Dật, muốn hắn quay đầu lại.
Đáng tiếc là không thành công.
Yến Yến chán chường thất vọng: "Chậc..."
Phàn U Dật nói một cách bình thản: "Nếu lúc ấy có người như ngươi bên cạnh, có lẽ ta đã không đọa ma."
Yến Cảnh Hành im lặng.
Một lúc sau, Yến Cảnh Hành đánh vỡ sự yên lặng: "Không sao, khác đạo mà thôi, ngươi vẫn là ngươi."
Phàn U Dật đang muốn nói gì đó, một ánh kiếm phá không mà đến, hắn duỗi tay cản lại.
Yến Cảnh Hành tặc lưỡi: "Bắt đầu rồi.".
đam mỹ hàiY lười biếng ngồi trên thân kiếm của Phàn U Dật, lấy hạt dưa ra cắn.
Phàn U Dật bất đắc dĩ ném cho y một chén nước: "Đừng để bị nóng trong."
Phàn U Dật ra khỏi kết giới, nghênh đón kẻ địch.
Yến Cảnh Hành đánh giá mấy tên ngụy quân tử tiên phong đạo cốt phía đối diện.
Ồ, kẻ đội mào gà trên đầu, cả người toàn trang sức lông gà là Thanh Diệu tiên tử - sư tỷ trước kia của Phàn U Dật.
Cái lão già râu dài ơi là dài, tóc trắng xóa là sư thúc trước kia của Phàn U Dật - Cảnh Dật chân nhân.
Còn lại là tông chủ của Thanh Vân Tông, cùng một gia tộc với hai người kia, lại còn là cháu trai của Thanh Diệu tiên tử.
Mấy người này tới tìm Ma Tôn đại nhân tính sổ - dù sao thì kiếm khí Ma Tôn đại nhân để lại lúc đó cũng rất rõ ràng.
Thanh Diệu tiên tử vung phất trần, lỗ mũi hất cao hơn cả trời, giọng đầy khinh thường: "Phàn U Dật, cái tên phản đồ nhà ngươi, đọa vào ma đạo, diệt toàn môn phái khác, nếu ngươi đã không màng tình cảm với chính đạo thì Đại sư tỷ như ta sẽ thay sư tôn đã mất diệt trừ nghiệt chủng như ngươi để rửa mối nhục này."
Yến Cảnh Hành nhìn biểu tình càng ngày càng âm trầm của Phàn U Dật, lắc đầu, vừa cắn hạt dưa vừa cất giọng nói: "Ta nói chứ, cái bà cô này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tự xưng sư tỷ của người ta vậy?" Đã cãi nhau thì ai thèm quan tâm logic, cứ chọn đúng chuyện đối phương ghê tởm nhất mà nói.
Mặt Thanh Diệu tiên tử đỏ bừng vì tức giận: "Ngươi!"
Yến Cảnh Hành nói bằng một giọng yếu đuối đáng thương: "Tôn thượng~ người xem bà ta kìa, ta, ta vừa nhìn thấy gương mặt xấu xí kia, ọe..."
Phàn U Dật nhịn cười, vỗ vỗ lưng Yến Cảnh Hành: "Khanh khanh, ngươi không sao chứ?"
Yến Cảnh Hành lắc đầu, dịu dàng nói với Phàn U Dật: "Tôn thượng, lát nữa đánh nhau với bà ta thì đừng có nhìn mặt nhé, chắc chắn là vũ khí của bà ta đó, ọe..."
Phàn U Dật nghiêm túc gật đầu.
Thanh Diệu tiên tử hận nhất là bị kẻ khác chê dung mạo không đẹp, ả cắn chặt răng: "Đám người tà đạo như các ngươi toàn một lũ không có mắt thẩm mỹ, sư thúc, đừng nói nhảm với bọn chúng, phải dạy cho bọn chúng một bài học!"
Cảnh Dật chân nhân gật đầu.
Phàn U Dật nghênh đón đòn tấn công của hai người, nghiêng đầu: "Đại sư tỷ, sư thúc, ngần ấy năm rồi, không ngờ ngươi vẫn còn ở kỳ Nguyên Anh."
Thanh Diệu tiên tử cảm nhận được cấp bậc Hóa Thần Kỳ của Phàn U Dật, khẽ cắn môi, lấy ra pháp khí bản mạng của mình - một cái dù, dùng nó triệu hồi ra một đám dù tinh.
Phàn U Dật duỗi tay ấn chết một con dù tinh nhỏ, xoay xoay cổ tay: "Sư tỷ vẫn chỉ biết đưa đám nhóc đáng yêu ấy ra chịu chết thôi à?" Hoàn toàn không hề tiến bộ.
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật bị đám dù tinh đáng yêu vây kín, quyết định phát huy một chút tác dụng "nhạc tu" của bản thân.
Y thanh giọng: "Đồ xấu xí í...i...ì...i, có thể đừng mở đèn không, tình yêu mà ngươi muốn í...i...a...à...a..., ở nơi sân khấu đen nhánh."
Yến Cảnh Hành cười tủm tỉm búng tay một cái, cả thế giới lập tức đen kịt.
Thanh Diệu tiên tử và Cảnh Dật chân nhân đều không nhìn thấy gì, Phàn U Dật sống ở Ma Vực lâu như vậy, đã quen với bóng tối.
Bốn phương tám hướng đều vang vọng tiếng nói của Yến Cảnh Hành: "Bà cô à, đây là lễ vật mà nhạc tu ta muốn tặng cho ngươi, có thích không?"
Yến Cảnh Hành thích thú nhìn về phía Phàn U Dật: "Đi đi, thực hiện kế hoạch của ngươi."
Phàn U Dật mím môi: "Chờ một chút."
Yến Cảnh Hành hoàn toàn không để ý, khoanh tay: "Tùy ngươi, ngươi vui là được."
Phàn U Dật duỗi tay xoa đầu Yến Cảnh Hành, sự vui vẻ lộ rõ trong giọng nói: "Thật là, dù có đắc tội ai thì cũng không thể đắc tội nhạc tu các ngươi."
Yến Cảnh Hành gật đầu: "Nhạc tu có thể tấn công ngay cả khi đang nói chuyện."
Phàn U Dật nhìn y: "Vậy ngươi có thể giúp ta một chút không, nhạc tu đạo hữu?"
Yến Cảnh Hành xấu xa cong khóe môi: "Vậy ngươi cười một cái cho ta xem đi."
Phàn U Dật chậm rãi nở một nụ cười: "Được chưa?"
Yến Cảnh Hành cười đến mức ngã người lên thân kiếm của Phàn U Dật: "Được rồi."
Quả nhiên rất đáng yêu.
Yến Cảnh Hành ngậm một xâu hồ lô đường trong miệng.
Hồ lô đường chua chua ngọt ngọt, đúng là mỹ vị nhân gian.
Tâm tình của y cũng tốt lên rất nhiều.
Yến Cảnh Hành ngâm nga một bài hát mà Phàn U Dật chưa từng nghe - "Nước mắt sau song sắt".
Thái Nhất Tông.
Thanh Diệu tiên tử và Cảnh Dật chân nhân quỳ gối trước Trảm Yêu Đài, ngươi một câu ta một câu kể hết những chuyện xấu mình đã làm, vừa nói vừa lấy chứng cứ ra.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ chính đạo chấn động, nhưng chứng cứ phạm tội của hai người cực kỳ rõ ràng, Thái Nhất Tông buộc phải đưa ra một lời giải thích cho các tiên môn.
Vẻ mặt Cố Thanh Giác nhàn nhạt.
Gã phế tu vi của hai người, sau đó nói một cách không cảm xúc: "Hài lòng chưa?"
Người đứng đầu trong chính đạo mà lại xử lý như thế này, có vài tiên môn đạo tông thật sự không hài lòng cho lắm.
Chưởng môn Huyết Kiếm Phong - Quý Sùng Sơn là người đầu tiên mở miệng: "Kiếm Tôn làm như vậy sợ là không ổn."
Cố Thanh Giác rời ánh mắt lạnh lùng về phía Quý Sùng Sơn: "Ý của ngươi là gì?"
Giọng điệu của Quý Sùng Sơn rất khó lường: "Kẻ đại ác không thể giữ."
Trưởng lão của Hoa Dung Tự đứng dậy: "A di đà Phật, lão nạp cho rằng hai vị thí chủ này đã kết ác duyên với quy tắc của thiên địa, sợ rằng hai người họ sẽ nhập ma."
Cho nên phải giết nhanh diệt gọn.
Hết chương 5.
Editor có lời mún nói: Bất ngờ chưa:)))) một phát 5 lần nha:))) hê hê hê