Tần Khê Nhu không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, ngón tay thon dài gõ trường kiếm Phá Nhật trong tay.
Thành chủ thành Tiên Hoa có gương mặt béo mập, ngũ quan như dính hết vào với nhau, tô son trát phấn, gã nhìn Tần Khê Nhu với ánh mắt nịnh nọt, trông rất buồn cười.
Tần Khê Nhu lấy bông hồng đang gài trên tóc xuống, ném đi, hoa hồng vỡ thành từng hạt bụi. Nàng chắp hai tay trước ngực, bụi phấn theo đó kết thành một hình trái tim, rồi dần dần hóa thành một viên thuốc hồng nhạt.
Nàng phong ấn tinh túy của đóa hoa, sử dụng linh lực điều khiển hoa yêu, đồng thời phân tích thành phần hoa.
Thành chủ thành Tiên Hoa cẩn thận lên tiếng: "Tần tiên tử..."
Tần Khê Nhu không để ý đến gã, tay tiếp tục khéo léo kết ấn.
Yến Cảnh Hành dựa vào vai Phàn U Dật, cười một cách thờ ơ, đứng từ xa nhắc nhở thành chủ: "Lúc sư tỷ kết ấn, thành chủ không nên quấy rầy nhỉ? Dù sao... Ta nhớ từng có một người xen vào lúc kiếm tu đang kết ấn, bị kiếm khí của kiếm tu lan tới, đến tro tàn cũng chẳng còn."
Tuy rằng kết ấn cũng chỉ là một mánh khóe đơn giản đối với pháp tu.
Thành chủ thành Tiên Hoa biến sắc, không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn lùi lại chờ.
Tần Khê Nhu mở mắt, ánh nhìn vô cùng sắc bén: "Hoa này là các ngươi trồng, đương nhiên các ngươi phải phụ trách."
Thành chủ khổ không kể được: "Tiên tử, nếu ta có thể phụ trách được... thì đã không cần xin nhờ ngài tới rồi."
Nét mặt Tần Khê Nhu lộ rõ vẻ không vui: "Thành chủ, ngươi có biết tự ý trồng hoa yêu là vi phạm luật của tiên môn không? Chắc ngươi cũng biết loạn hoa tiên trước đây. Nếu còn xảy ra loại chuyện tương tự như vậy... Tiên môn chúng ta không thể không nghi ngờ năng lực đảm nhiệm chức thành chủ của ngươi."
Thành chủ thành Tiên Hoa phẫn uất nói: "Bọn ta đã cố gắng hết sức để giữ gìn hệ thống cai trị, đồng thời cũng nhấn mạnh sự nguy hiểm của việc lai giống, nhưng vẫn luôn có dân chúng ngu ngốc bí quá hóa liều vì lợi ích nhất thời..."
Tần Khê Nhu ngắt lời thành chủ: "Bọn ta chỉ quan tâm đến kết quả."
Yến Cảnh Hành rất chướng mắt với hành vi biện giải cho sự vô năng của mình từ thành chủ, y nhắc bóng nhắc gió: "Theo góc nhìn của kẻ hèn này, dường như tất cả các thành chủ của thành Tiên Hoa trước đây đều khá may mắn đấy nhỉ, ví dụ như vị thành chủ trong lần loạn tiên hoa trước kia, chẳng phải cũng tránh thoát được việc bị "Hoa Thần" chọn làm thức ăn sao?"
Đấy mà gọi là may mắn cái quỷ gì? Thành chủ đó coi "Hoa Thần" là con, "Hoa Thần" cũng coi ông ta là cha.
Hai "người" là đồng phạm.
Kết cục là bị Thái Nhất Tông bắt giam vào ngục.
Thành chủ thành Tiên Hoa nghe hiểu câu trào phúng này, mấp máy miệng, cuối cùng chỉ phun ra một câu: "Chậc, mấy vị tiên trưởng, tiểu nhân chỉ là muốn tìm kiếm sự che chở thôi, các vị có yêu cầu gì, tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn."
Phàn - có tiền - U - Ma Tôn - Dật liếc thành chủ một cái đầy khinh thường.
Yến - có tiền - Cảnh - có Thần khí có vũ lực - Hành:...Ta thèm tí tiền đấy của ông chắc?
Tần - có tiền có sắc - Khê - Đại sư tỷ - Nhu: Trông ta giống thiếu tiền lắm à?
Yến Cảnh Hành cầm lấy kết tinh của hoa mà Tần Khê Nhu mới luyện chế, nhẹ nhàng kêu gọi huyền cầm, cảm nhận tình hình của tất cả các loài hoa trong thành qua âm thanh, tìm kiếm vị trí của hoa yêu.
Tần Khê Nhu nhỏ giọng nói với Phàn U Dật: "May mà tiểu sư đệ là nhạc tu, chứ không thì tìm kiếm trong cả một tòa thành như thế này thật quá phiền phức."
Phàn U Dật hừ một tiếng: "Ý ngươi là y dùng linh lực của ta để làm việc này?"
Yến Cảnh Hành vẫn luôn nhớ thiết lập tính cách của mình là yếu đuối, đáng thương, ngây thơ, để Ma Tôn đại nhân cảm thấy ngoài độc miệng ra thì y chẳng làm được gì nữa,
Ai ai cũng biết, nếu như cấp trên biết bạn chỉ thông thạo đúng một lĩnh vực bất kỳ duy nhất, còn lại đều bết bát, vậy thì họ sẽ không giao thêm nhiệm vụ thừa thãi cho bạn.
Đương nhiên là khả năng thăng chức tăng lương cũng sẽ không có.
Yến Cảnh Hành không kỳ vọng gì vào việc thăng chức tăng lương, chỉ cần Ma Tôn đại nhân không phân phó y làm mấy việc phiền toái là được.
Y rút một ít linh lực của Phàn U Dật truyền vào đàn, rồi dùng biện pháp của nhạc tu để khuếch tán linh lực ra toàn bộ thành Tiên Hoa.
Yến Cảnh Hành dựa vào vai Phàn U Dật nói với hắn: "Tôn thượng, ta đã nắm rõ từng một gốc cỏ bông hoa trong thành này như lòng bàn tay."
Phàn U Dật khẽ gật đầu.
Ma Tôn đại nhân không chống lại được đôi mắt trông mong của Yến Cảnh Hành, đành phải đáp lời: "Không tồi."
Yến Cảnh Hành vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn vài phần.
Tần Khê Nhu mở mắt, giọng điệu nghe khá trầm trọng: "Ta đã phân tích ra, là phấn thực linh."
Phàn U Dật khựng lại một chút, nhíu mày.
Yến Cảnh Hành thấy sếp mình có vẻ khó chịu vì tiểu bối không vui, cất giọng phục vụ: "Sư tỷ, tuy phấn thực linh khó đối phó, nhưng kiếm tu lại chuyên khắc chế nó, nhiệm vụ này do sư tỷ đảm nhiệm cũng coi như là duyên phận."
Tần Khê Nhu cười: "Sư đệ, không phải ta lo lắng không hoàn thành được nhiệm vụ, nói thật thì ta có một số phỏng đoán vô căn cứ."
Yến Cảnh Hành cảm nhận được Ma Tôn đại nhân đang lặng lẽ bổ sung linh lực mới tiêu hao cho y.
Khóe môi Yến Cảnh Hành cong cong, mắt phượng nheo lại, thoải mái nghiêng đầu dựa dẫm.
Phàn U Dật cũng cảm nhận được hành động của y, không nhịn được mà vỗ đầu y một cái, Yến Cảnh Hành không động đậy nữa, nhưng ý cười thì không giảm: "Sư tỷ đừng lo lắng, bọn ta tin tưởng ngươi."
Tần Khê Nhu nhìn mấy động tác nhỏ của hai người, tặc lưỡi: "Gần đây các thành trì thuộc phạm vi tiên môn liên tục gặp rắc rối, đa số các đệ tử dẫn đầu đều ra ngoài làm nhiệm vụ, dường như có người cố tình phân tách chúng ta ra."
Yến Cảnh Hành liếc Phàn U Dật một cái, Phàn U Dật khẽ lắc đầu.
Không phải hắn.
Yến Cảnh Hành an ủi: "Chuyện này cũng coi như là để rèn luyện năng lực của phe chính đạo chúng ta mà."
Phàn - chính đạo - U Dật: "Tuy nhiên không thể thả lỏng cảnh giác."
Tần Khê Nhu nói tiếp: "Điều kỳ quái là ta truyền tin với bạn thân - Đại sư tỷ của Huyền Kiếm Phong, tiểu sư muội Hoắc Lê Vân của Luyện Khí Tông cùng với các tiên tử khác mới biết họ đều đi làm nhiệm vụ ở những nơi cách rất xa Thái Nhất Tông. Mà Phật tử Không Minh của Hoa Dung Tự và đại sư huynh là Triệu Mạnh Đình lại tới viếng thăm Thái Nhất Tông, còn có các nam đạo hữu ưu tú khác."
Yến Cảnh Hành hiểu rõ: Hẳn là tác dụng của vòng hào quang nữ chính đây mà.
Bắt đầu bồi dưỡng thanh mai trúc mã Triệu Mạnh Đình từ bây giờ, sư huynh đệ Phật môn an ủi nàng khi nàng đau lòng, các nam tu sĩ có tiềm lực bảo vệ nàng trên các đoạn đường tiếp theo, còn có người quan trọng nhất - nam chính Cố Thanh Giác.
Để tránh việc hào quang của nữ chính bị che lấp, để lại mầm họa thì những người kiên cường chính trực, nghiêm nghị nhưng mạnh hơn nữ chính đều bị chỉ định ra ngoài. Bởi nếu Đại sư tỷ còn ở lại thì đám phản diện kia cũng chẳng dám làm gì trái với đạo tâm.
Chờ tới khi nữ chính trưởng thành, quan hệ giữa các nữ tu xuất chúng đó với con cưng của tông môn đã rất nhạt nhòa, nữ chính cũng có thể thay thế được địa vị của các nàng.
Tác phẩm gốc không thể nào miêu tả hết tất cả mọi chuyện, nó chỉ trình bày kết quả, nhưng ở thế giới này thì mọi chuyện cần phù hợp logic, cũng không thể vi phạm Thiên Đạo.
Tần Khê Nhu nói tiếp: "Ta sợ có người đang âm mưu gì đó."
Yến Cảnh Hành cười: "Sao sư tỷ không nói thẳng luôn là Ma Tôn đang âm mưu gì đó."
Tần Khê Nhu: "Sư đệ, suy nghĩ của đệ vẫn còn hạn hẹp."
Yến Cảnh Hành ngoan ngoãn tiếp thu: "Vậy ta nên nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt của Tần Khê Nhu tràn đầy sự sùng bái: "Từ khi sư thúc Phàn U Dật của ta tới Ma giới làm Ma Tôn, rất ít ma tu ra ngoài gây sự. Có một lời này không thể nói ra ngoài - nơi có Phàn U Dật mới là chốn yên bình trong sạch, Thái Nhất Tông hiện giờ... đã không còn đơn giản như trước nữa."
Yến Cảnh Hành cười gật đầu: "Sư tỷ, ta rất tán đồng quan điểm của tỷ, nhưng thật ra có chuyện này ta đã muốn nhắc nhở tỷ từ sớm."
Tần Khê Nhu "Ừ" một tiếng: "Chuyện gì?"
Yến Cảnh Hành ngáp một cái, nói với giọng điệu thờ ơ: "Đừng dễ dàng nói những gì tỷ biết nhưng không nên lộ ra ngoài cho người mà tỷ không hiểu cặn kẽ."
Dù sao cũng mới chỉ là cô bé mười mấy tuổi, còn ngây thơ quá.
Tần Khê Nhu cười: "Nhưng ta tin các đệ."
Yến Cảnh Hành liếc Phàn U Dật một cái, quả nhiên là Ma Tôn bắt đầu bối rối, không biết làm sao.
Thật đáng yêu.
Phàn U Dật ho khan: "Trừ bọn ta."
Đỏ mặt kìa.
Yến Cảnh Hành đang cười rộ lên thì bị vỗ đầu.
Yến Cảnh Hành nhịn cười, nghiêm túc: "Sư tỷ, bọn ta là người tốt, sẽ không nói ra ngoài, nhưng nhỡ đâu có người trong ma đạo giả dạng thành sư đệ cùng tông như bọn ta thì sao? Nếu những lời này bị kẻ không có ý tốt truyền ra ngoài thì cũng đủ để khiến tỷ thân bại danh liệt. Ta nghĩ ma đạo không ngại có thêm một trợ lực như tỷ."
Phàn - người trong ma đạo - U Dật: "... Đúng."
Thực ra nếu Ma Tôn để ý thì người trong ma đạo cũng không dám không ngại.
Tần Khê Nhu cười: "Ta rất khó tin tưởng người khác, nhưng hai vị sư đệ cho ta một cảm giác quen thuộc và đáng tin cậy, hơn nữa ta cảm thấy hai đệ là người tốt."
Yến Cảnh Hành chớp mắt, cảm nhận được sự lúng túng của Ma Tôn đại nhân, y rất tri kỷ lôi kéo sự chú ý của Tần Khê Nhu: "Tìm được rồi."
Vẻ mặt của Tần Khê Nhu trở nên nghiêm túc.
Phàn U Dật liếc Yến Cảnh Hành một cái, không nói gì, tay lại vỗ nhẹ vào lưng y.
Ngoài thành.
Gió đêm ướt át lướt qua mặt Tần Khê Nhu, nữ tu trẻ tuổi rút kiếm ra.
Hoa yêu này vẫn chưa quá mạnh, đúng là một đối thủ tốt để bạn nhỏ kỳ Trúc Cơ rèn luyện.
Tần Khê Nhu nhẹ giọng gọi "Phá Nhật", tiên kiếm lập tức phản ứng theo âm thanh.
Sương hoa hồng lặng lẽ tràn ngập trong không khí.
Yến Cảnh Hành khởi động cổ, chuẩn bị đứng dậy khỏi người Phàn U Dật.
Phàn U Dật ấn nhẹ người y, khẽ gật đầu, thấy y nhìn mình thì hơi gượng gạo nói: "Nguy hiểm."
Yến Cảnh Hành gật đầu, cười nhẹ.
Yến Cảnh Hành dùng tay quạt sương trong không khí, đưa lên mũi ngửi.
Nét mặt Phàn U Dật phức tạp: "Ngươi làm gì vậy."
Không phải là có tật xấu gì chứ.
Yến Cảnh Hành cười lộ ra hàm răng trắng: "Ngươi không hiểu, hóa chất có mùi là an toàn."
Trong sách giáo khoa cấp 2, cấp 3 có.
Phàn U Dật đang định nói gì đó, nhưng Yến Cảnh Hành mở miệng nói trước: "Chất gây ảo giác."
Phàn U Dật "Ừ" một tiếng.
Tần Khê Nhu đứng sững lại.
Phàn U Dật khẽ nhíu mày.
Yến Cảnh Hành cà lơ phất phơ nói nhỏ vào tai hắn: "Sốt ruột cái gì, kiếm tu giỏi nhất là phá tan ảo giác."
Phàn U Dật hơi cụp mắt: "Hình như ngươi rất hiểu biết về kiếm tu?"
Yến Cảnh Hành nói dối một cách trắng trợn: "Biết sơ sơ thôi."
Trong lúc nói chuyện, một ánh kiếm lướt qua khu rừng đen nhánh, chiếu sáng khoảng trống nhỏ trong rừng, hoa yêu tóc hồng váy hồng xuất hiện trước mặt ba người.
Yến Cảnh Hành chọc chọc vai Phàn U Dật: "Ngươi thấy đúng chưa?"
Phàn U Dật: "Đừng chạm vào ta."
Yến Cảnh Hành cười một tiếng: "Ta không đứng được thì làm sao giờ? Ngươi nỡ để ta nằm dưới đất à?"
Phàn U Dật sững người, thầm nói: "Đừng quá đáng."
... Muốn dựa thì dựa đi.
Yến Cảnh Hành nhận được tín hiệu, an tâm dựa cả người lên cơ thể vững chãi của sếp.
Tần Khê Nhu rút kiếm ra, ép hoa yêu lùi lại phía sau ba thước*, hoa yêu tung ra một dải lụa, cuốn lấy Phá Nhật, Tần Khê Nhu tăng thêm lực, mũi kiếm khiến hoa yêu bị thương – máu nó vừa chảy xuống đất, cây rừng xung quanh lập tức khô héo, thực vật bốn phía đều mất đi sức sống.
*尺: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét
Tần Khê Nhu quyết đoán rút kiếm lại, tra vào vỏ, hai tay kết ấn.
Không biết Yến Cảnh Hành lấy đàn Phượng Vĩ ra từ lúc nào, y đã sớm biết Tần Khê Nhu có thể sử dụng một vài chiêu thức của pháp tu, nhưng đáng tiếc là không quen tụ linh*. Một pháp tu không quen tụ linh chỉ có thể phát huy 1/10 thực lực.
*tụ linh: tập hợp linh lực
Yến Cảnh Hành vươn tay đánh đàn, bắt đầu tấu khúc "Tụ Linh".
Quả nhiên, tốc độ Tần Khê Nhu ra chiêu nhanh hơn rất nhiều.
Nàng di chuyển không ngừng, khởi động trận pháp nhân lúc hoa yêu sơ ý.
Tần Khê Nhu mở to mắt, môi đỏ khẽ hé: "Trói."
Hoa yêu bị trận pháp nhốt lại.
Tần Khê Nhu tiếp tục cất giọng: "Thu."
Hoa yêu trong trận bị thu nhỏ lại, Tần Khê Nhu nhốt nó vào bảo tháp nhỏ.
Tần đại sư tỷ cong mắt nhìn về phía hai "tiểu sư đệ": "Sư đệ, mau xác nhận hoàn thành."
Yến Cảnh Hành nghiêng đầu: "Nhiệm vụ là sư tỷ hoàn thành, đương nhiên phải để sư tỷ đóng dấu."
Y lười không muốn động đậy.
Tần Khê Nhu cũng không từ chối, xác nhận hoàn thành, thu quyển trục lại.
Tần Khê Nhu đang muốn đi, Yến Cảnh Hành bỗng lên tiếng: "Sư tỷ học xong chưa?"
Tần Khê Nhu chớp mắt: "Gì?"
Phàn U Dật cũng nhìn theo tầm mắt của Yến Cảnh Hành về phía Tần Khê Nhu: "Y nói về tụ linh."
Tần Khê Nhu: "Nhưng ta là kiếm tu."
Phàn - pháp tu - U Dật: "Chẳng có gì khác biệt." Ta cũng biết dùng kiếm.
Yến Cảnh Hành: "Ta là nhạc tu đó." Được rồi, thật ra ta là kiếm tu.
Phàn U Dật lời ít ý nhiều nói: "Cốt lõi giống nhau, khác cách làm thôi."
Cuối cùng, đại sư tỷ hồi tưởng lại tiếng đàn của tiểu sư đệ dẻo miệng, rồi lại tự ngẫm về lời sư đệ trầm mặc nói, học được cách tụ linh.
Tần Khê Nhu: Từ từ, sao ta lại được các sư đệ dạy thế này?
Hết chương 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT