Yến Cảnh Hành cẩn thận nhìn gương mặt tái nhợt của Phàn U Dật, nụ cười trên môi cũng mất.
Y biết, để vượt qua được tâm ma kiếp rất đau đớn.
Yến Cảnh Hành ôm lấy Phàn U Dật, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: "Đừng sợ, ca ca ở đây."
Phàn U Dật ôm chặt Yến Cảnh Hành, Yến Cảnh Hành cảm nhận được eo mình bị ôm càng lúc càng chặt, chặt đến mức y cảm thấy sắp không thở nổi.
Yến Cảnh Hành không nói gì, để Phàn U Dật ôm mình như vậy.
Đến khi y cảm thấy trên vai hơi ấm, y mới biết —— phu quân của y hình như khóc.
Yến Cảnh Hành cố gắng dúng linh lực hóa thành gió lau nước mắt trên mặt Phàn U Dật, bất đắc dĩ lại yêu chiều: "Ngoan, Tiểu Phàn đừng sợ, ta ở."
Phàn U Dật sụt sịt: "Ừm."
Yến Cảnh Hành dịu dàng vỗ lưng của anh bạn nhỏ nhà mình, hi vọng hắn được an ủi.
Sau khi cảm xúc của Phàn U Dật ổn định lại, bỗng hơi ngượng, kéo chăn che mặt mình.
Yến Cảnh Hành cũng tùy hắn, nhẹ giọng dỗ: "Ra đi nào, trốn trong đấy khó thở lắm."
Phàn U Dật nghẹn ngào nói: "Không." Xấu hổ.
Yến Cảnh Hành cách chăn vỗ vỗ Phàn U Dật như trấn an: "Ra đây cho hôn."
Phàn U Dật nhanh chóng xốc chăn lên, ôn cái "chụt" lên môi Yến Cảnh Hành.
Yến Cảnh Hành cười —— tên nhóc này vẫn dễ dỗ như vậy.
Đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, hai người cũng không nhớ tới việc Yến Cảnh Hành muốn nói cho Phàn U Dật biết về chuyện của mình.
Tu chân giới.
Trụ trì Hoa Dung Tự bị Ma Tôn giết chết chỉ với một kiếm, trưởng lão thì không hiểu sao lại bị phản phệ, điều này khiền cho những kẻ tham dự kế hoạch thảm sát Phàn gia năm đó bất an.
Hơn nữa, có lời đồn nói rằng tu vi của Phàn U Dật đã lên tới Đại Thừa —— lúc này không diệt thì còn chờ tới khi nào?
Phàn U Dật thoải mái sống trong ma cung của mình, mỗi ngày chỉ có yêu và đương. Hắn đã có kế hoạch cho chuyện báo thù, việc khiến cho đối phương chú ý cũng nằm trong kế hoạch.
Chẳng qua lúc trước chỉ là muốn lấy cái chết của trụ trì Hoa Dung Tự là mồi, kết quả hắn lên Đại Thừa, dường như đối phương lại càng sốt ruột. Hắn không cần phải làm gì, tự đám chính đạo không chịu nổi thì sẽ dụ hắn ra.
Chẳng qua được mấy ngày, hắn liền nghe nói chính đạo tấn công biên thành của Ma Vực. Ma Tôn đại nhân lười nhác mà lau tay dính nước quả, nhìn về phía Yến Cảnh Hành đang nằm trên giường ăn vải, " Ăn ngon không?"
Phàn U Dật thả Yến Cảnh Hành xuống, thuận tay đưa ly nước chanh cho y: " Lạnh, uống ít một chút."
Yến Cảnh Hành ngoan ngoãn gật đầu, sau đó uống một ngụm to.
Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành nói một đằng làm một nẻo, không nói tiếng nào, lấy ra một ly nước chanh ấm.
Yến Cảnh Hành nhìn hắn đầy u oán.
Phàn U Dật lộ ra nụ cười đắc ý.
Yến Cảnh Hành lại uống một ngụm nước chanh ấm.
Phàn U Dật nhìn bầu trời phía xa, tạo một kết giới bảo vệ cho Yến Cảnh Hành, cho y một đống pháp bảo hộ thân, lại lấy ra một đĩa vải đã bóc vỏ, một đĩa dâu tây, một giỏ hoa quả.
Hắn hôn Yến Cảnh Hành, thấp giọng nói: "Sau trận chiến này, ta sẽ chấn chỉnh lại thế giới này. Ngươi phải tự bảo vệ tốt bản thân đó."
Yến Cảnh Hành hôn Phàn U Dật: "Ngươi cũng vậy."
Phàn U Dật đơn độc đối chiến với đoàn người Hóa Thần của chính đạo.
Yến Cảnh Hành biết việc này rất nguy hiểm, nhưng Phàn U Dật mới vào kỳ Đại Thừa, cần luyện tập với một vài người, y không thể nhúng tay.
Phàn U Dật triệu hồi lửa U Minh của mình, một cụm lửa hóa thành đao. Lửa U Minh, đốt sạch toàn bộ tội ác của thế gian.
Phàn U Dật lấy sức mình đối chiến với đám người chính đạo, tình huống rơi vào thế giằng co, không ai dám hành động hấp tấp.
Yến Cảnh Hành: Đẹp trai!
Phàn U Dật vung đao, một ngọn lửa từ trong hư không đánh về phía đối diện, người tránh được nhìn thấy đồng bạn bị liệt hỏa thiêu đốt. Người có tu vi cao thì chỉ bị thương, người có tu vi thấp bị đốt thành tro tàn.
Chỉ với một nhát chém, tu giả Nguyên Anh lại tổn thất không ít.
Mấy cường giả Hóa Thần của phe đối diện vậy quanh Phàn U Dật, tùy thời mà động. Phàn U Dật mới vừa tránh thoát kiếm của một tu sĩ Hóa Thần, lại tránh khỏi lồng của một pháp tu Hóa Thần.
Hắn tránh né linh hoạt, nhàn nhã tựa như đang tản bộ trong vườn, từng bước đánh chết tu sĩ Hóa Thần.
Cho tới khi chỉ còn lại năm tu sĩ kỳ Hóa Thần có tu vi không cao.
Trong đội ngũ có một lão giả Hóa Thần hậu kỳ lấy Thần Khí Long Uyên ra.
Yến Cảnh Hành nheo mắt lại, cho một quả vải vào trong miệng.
Phàn U Dật vốn như đang tản bộ trong vườn, nhưng dù sao Long Uyên cũng là Thần Khí, hắn không thể không dùng toàn bộ linh lực để đối chiến.
Long Uyên là một thanh đao lớn.
Lão giả Hóa Thần Hậu kỳ không thể làm Long Uyên nhận chủ, nhưng lão có thể ép buộc Thần Khí công kích một cách đơn giản.
Những tu sĩ còn lại lặng yên lấy thân tạo thành trận, trói buộc Phàn U Dật, lão giả cầm Long Uyên dùng chiêu "Đao quang kiếm ảnh", Phàn U Dật không tránh được, dùng đại đao Minh Hỏa chém mưa đao của Long Uyên.
Dường như đối phương rất tức giận vì hắn có thể ngăn cản tấn công của Thần Khí, dùng một chiêu "Thần long tại thiên" chém xuống.
Một chiêu này của đối phương cần thời gian để thi triển, lúc này, lửa U Minh của Phàn U Dật đã thiêu chết một số tu sĩ bày trận, phá trận mà ra, tránh thoát một đao kia, nhưng đao kia lại vòng về, Phàn U Dật nhanh chóng dùng lửa U Minh chặn lại.
Nhưng dù sao, Long Uyên cũng là Thần Khí.
Phàn U Dật phun ra một ngụm máu.
Yến Cảnh Hành thấy tình hình chiến đấu không ổn, duỗi tay chạm kết giới bảo vệ, vậy mà biến thành linh lực chiến đấu cho Phàn U Dật —— Phàn U Dật nói không sai, pháp tu chỉ cần có linh lực bổ sung, đánh nhau chẳng khác nào kẻ điên.
Phàn U Dật cảm nhận được nguồn linh lực, nhìn về phía Yến Cảnh Hành, rồi liền rời mắt đi, hắn cần tập trung chiến đấu.
Phàn U Dật dồn linh lực vào lòng bàn tay, một giây đó, sấm chớp ầm ầm, trời đất u ám.
Yến Cảnh Hành nhìn mà thở dài không thôi —— người yêu sắp ra đại chiêu, quá đẹp trai.
Không ngờ rằng đối phương cũng không phải ăn chay, vậy mà dùng Long Uyên làm mắt trận, lấy pháp lực của đệ tử tu sĩ là môi giới bày sát trận.
Phàn U Dật nhíu mày.
Thần Khí làm mắt trận, hắn không phá được.
Hắn không phá được sát trận này, nhưng cũng phải kéo những người này chôn cùng!
Nhưng...Yến Cảnh Hành thì phải làm sao đây.
Phàn U Dật truyền âm cho Yến Cảnh Hành: "Khanh khanh, ngươi trốn nhanh đi."
Yến Cảnh Hành lập tức trả lời: "Ý ngươi là sao?"
Phàn U Dật bất đắc dĩ: "Bọn họ lấy Long Uyên làm mắt trận để bày sát trận, ta e là..."
Yến Cảnh Hành thở dàu: "Hình như ngươi đánh giá ta quá thấp rồi."
Yến Cảnh Hành đứng dậy, hoạt động gân cốt.
Vết thương khi y loại bỏ ma cổ cho Phàn U Dật vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng y đánh giá hiện tại dùng lực lượng của mình chắc là vẫn không chết đâu.
Vì thế Yến Cảnh Hành lấy đàn Động Địa ra gảy, dường như Long Uyên có cảm ứng, giãy giụa muốn thoát khỏi mắt trận. Một tay Yến Cảnh Hành gảy đàn, tay còn lại lấy ra Thần Khí Kinh Thiên Kiếm.
Y bước trên không, một kiếm phá không chém đầu lão giả kia.
Y cười: "Đối diện, chưa được ta cho phép mà dám đánh người của ta là sao?"
Phơi cả tro lẫn cốt của ngươi luôn.
Ngọn gió khi vận linh lực của Phàn U Dật cuốn lấy mái tóc của Yến Cảnh Hành, y cười cực kỳ yêu diễm, máu của người khác bắn lên gương mặt xinh đẹp kia, quỷ dị lại diễm lệ.
Nhìn qua, y không hề giống đạo tu, càng giống yêu tu hơn.
Yến Cảnh Hành giết xong một người cuối cùng, búng tay một cái, núi thi thể phía sau hóa thành tro bụi bay đi.
Y ghé sát vào Phàn U Dật, nói nhỏ bên tai hắn: "Không phải là ta đã nói rằng ta rất lười, ngươi bớt gây phiền toái cho ta rồi sao?"
Đôi mắt Phàn U Dật không hề chớp, nhìn Yến Cảnh Hành: " Xin lỗi."
Yến Cảnh Hành cười: "Cái gì mà xin lỗi chứ."
Yến Cảnh Hành nghiêng đầu, giọng nói tràn ngập dụ hoặc: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi muốn thù lao sao?"
Phàn U Dật nâng mặt Yến Cảnh Hành, hôn lên môi y, liếm rồi cắn từng chút một.
Ánh mặt Phàn U Dật mê ly, bên tai là tiếng thở dốc của Yến Cảnh Hành, thân thể hắn có phản ứng nào đó.
Mặt Phàn U Dật đỏ bừng.
Dường như Yến Cảnh Hành cũng phát hiện, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười. Phàn U Dật tránh tầm mắt của y, giả vờ như không có việc gì.
Yến Cảnh Hành cười: "Nơi này...không thích hợp."
Đột nhiên, Phàn U Dật nhìn về phía Yến Cảnh Hành, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Vậy...đổi địa điểm?"
Vừa dứt lời, hai người đều sững sờ.
Đang lúc Phàn U Dật muốn nói gì đó để cứu cánh, hắn nghe thấy thanh âm chứa đầy ý cười của Yến Cảnh Hành: "Tiểu sắc quỷ."
Mặt Phàn U Dật đỏ ửng.
Yến Cảnh Hành nhướng mày: "Có thể."
Phàn U Dật sửng sốt: "Cái gì...... Có thể?"
Yến Cảnh Hành hất tóc, cười nhướn mày: "Ta nói, nếu đổi địa điểm thích hợp thì có thể."
Hết chương 13.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT