“Nếu như đã thoát khí rồi, vậy thì tôi đi mua cho cô chút cháo gạo… Đói lắm đúng không? Tôi sẽ về nhanh thôi!” Vu Giang Đào nói xong thì muốn xoay người rời đi, nhưng lại nghe Trần Quân ở phía sau nói: “Không thể quá béo ngậy, thịt cũng không thể quá lớn…”

“Đã biết đã biết, bây giờ cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng!”

Đi đến nhà ăn dưới lầu bên ngoài bệnh viện, anh gọi một phần cháo củ cải thịt và một phần thức ăn rồi nhanh chóng trở về.

“Mau ăn một chút đi…”

Nâng giường bệnh lên, lại dựng bàn trên giường bệnh lên, anh mở chén cháo gạo ra, đặt ở trước mặt Trần Quân.

Thấy dáng vẻ của cô không được tự nhiên dùng tay trái cầm lấy thìa để ăn cháo gạo, Vu Giang Đào sửng sốt: “Nếu không để tôi đút cô ăn?”

“Không, không cần…”

“Tôi thấy tay trái của cô cầm thìa thật sự không tiện, để tôi làm cho!”

Vu Giang Đào tự nhiên cầm thìa, đút cô ăn cháo gạo.

“Hơi, hơi nóng…”

“A, phù phù…” Anh vội vàng thổi vài hơi vào thìa, cảm thấy không còn nóng nữa thì lại đút vào miệng Trần Quân.

Đôi mắt đẹp của Trần Quân đột nhiên nhịn không được nâng lên đánh giá người đàn ông trước mặt này, cô phát hiện anh rất nghiêm túc thổi nguội cháo, trong lòng không khỏi khẽ động…

Không nhìn ra, người đàn ông này còn rất đẹp trai.

“Đã khá hơn chưa?”

“Ừm…”

Đang lúc bầu không khí bên này của hai người có chút gì đó thì đột nhiên, em gái ở bên cạnh mở miệng, rầm rì một lúc, rất nhanh dùng hết sức khóc…

Ách…

Sắc mặt Vu Giang Đào sụp đổ, anh vội vàng quay người đi qua ôm em gái lại đây, trước lạ sau quen… Lúc này đây, Trần Quân rất đã khiến em gái bắt được lương thực, đứa nhỏ kia theo bản năng mút, rất thuận lợi uống được sữa.

Bên này đang ăn, anh trai bên kia cũng tỉnh lại, cũng khóc nháo lên…

Được rồi, người bố lính mới cũng ôm anh trai lại đây, vừa vặn một người một bên, hai đứa bé bú rất vui vẻ, nhưng mà không ăn được mấy miếng, bọn nhỏ đã không bú nữa, sữa tùy ý chảy ra không ngừng, giống như vòi nước được mở khóa…

“A, không thể để quần áo bị ướt… Anh lấy khăn mau!”

Vu Giang Đào luống cuống tay chân lại cầm lấy khăn khô đặt lên…

Bực bội thật!

“Mặc dù dạ dày của bé cưng rất nhỏ, nhưng tiêu hóa tương đối nhanh, về cơ bản thì mỗi hai tiếng phải cho bọn chúng ăn… Cho dù bọn chúng chưa tỉnh lại, chính hai người cũng phải nhớ kỹ thời gian, cứ khoảng hai giờ thì phải ôm bé cưng lên cho bú, không cần đánh thức, có thể trực tiếp cho ăn, bọn chúng sẽ theo bản năng mà hút sữa…”

Buổi tối, y tá đến thay thuốc, kiểm tra tình hình giường của bọn họ, đồng thời tiếp tục dặn dò một vài thứ cơ bản.

Cô ta nhìn ông bố bỉm sữa tay mơ này: “Buổi tối trời lạnh, phải chú ý giữ ấm cho bé cưng, nhưng cũng phải cẩn thận để không cho hai đứa nhỏ đổ quá nhiều mồ hôi… Ngày mai lúc mười giờ sáng đưa bế bé cưng xuống lầu để tắm, còn phải kiểm tra sức khỏe để tiêm vắc-xin, đúng rồi, hãy nhớ thường xuyên thay đệm bảo vệ cho mẹ của bé cưng, buổi chiều đã thay chưa?”

“Ách… Không có, không có!” Vu Giang Đào lắp bắp nói.

Nhắc tới chuyện này, mặt Trần Quân đỏ bừng, bây giờ nửa người dưới của cô đã bắt đầu có tri giác, có thể cảm nhận rõ ràng mình cũng không mặc gì cả, mà thay đệm bảo hộ…

"Vậy thì nhanh chóng thay cho vợ anh một cái mới đi, chuyện chảy máu này phải giữ gìn sạch sẽ thoải mái, lúc thay đổi phải chú ý quan sát vết thương có triệu chứng viêm hay không, biết chưa?”

“Được được!”

“Ừ, vậy anh nhanh chóng đổi đi!”

Dứt lời, y tá đến thay thuốc Trần Quân mới đẩy ra thuốc rời đi.

“… Trần Quân, tôi đổi cho cô đệm bảo hộ nhé, thuận tiện xem tình hình vết thương của cô…”

“A…” Trần Quân cúi đầu, hận không thể chui vào khe đất, chuyện này thật sự quá xấu hổ.

Thấy cô không nói gì, Vu Giang Đào cũng chỉ có thể cắn răng, lấy ra một cái đệm bảo hộ mới từ trong túi, đi đến cuối giường nhẹ nhàng vén chăn lên.

Trong quá trình đổi đệm, động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận…

Nói thật, khi nhìn thấy tình hình của cô, anh có chút rung động!

Suy nghĩ gì cũng không có, bởi vì lúc này, anh nhìn thấy rõ ràng nơi này của Trần Quân đề là máu đỏ tươi, còn có mùi thuốc, phía dưới bụng còn dán một tấm băng gạc…

Đây chính là vết cắt ngang, phải không?

Còn nữa, chảy nhiều máu như vậy…

Trong lòng Vu Giang Đào cực kỳ chấn động!

Cái này rất đau phải không?

Anh nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Quân đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cô có cảm thấy đau không?”

“Không có, không có việc gì…”

Cô khẽ lắc đầu.

Nhưng Vu Giang Đào dường như nghĩ đến cái gì, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thứ treo trên đầu giường cô, rõ ràng là một lọ thuốc giảm đau!

Rất nhanh, đệm bảo hộ đã được thay xong, anh cẩn thận quan sát, băng gạc trên miệng vết thương rất trắng, không có tình huống chảy mủ hoặc ẩm ướt, rất khô ráo, không có bất thường.

“Thay xong rồi!”

“Ừm…”

Vu Giang Đào thở dài một hơi, trầm mặc ngồi ở bên giường, anh ném đi tấm đệm đầy máu tươi kia đi, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy khó chịu…

Đây chính là làm mẹ sao? Không chỉ có Trần Quân, anh thậm chí còn nghĩ đến người mẹ trong nhà.

“Anh làm sao vậy?”

Trần Quân buồn ngủ nằm trên giường phát hiện anh không thích hợp, cô hỏi một câu.

“Không có, không có việc gì…”

Anh miễn cưỡng cười cười: “Mười tháng nay cô đã sống như thế nào?”

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi thì hai mắt của Trần Quân lập tức đỏ lên, cô hít sâu một hơi, hời hợt nói: “Cũng không có gì, chính là một mình bụng to, đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kiểm tra…”

Cô nhớ rất rõ ràng, khoảng tháng sáu, có một đoạn thời gian cô đột nhiên rất thích ăn nho, ăn rất nhiều, kết quả sau đó khi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói với cô rằng lượng đường trong máu quá cao, phải kiểm soát lại, thậm chí ngay cả cơm trắng cô cũng không thể ăn nhiều, bởi vì hàm lượng đường quá cao!

Cô hối hận không chịu nổi, nhưng lại không ai bên cạnh cũng không thể nhắc nhở cô không thể ăn quá ngọt, mỗi bữa chỉ dám ăn nửa bát cơm, ăn rất ít.

Những ngày đó, bất kỳ thực phẩm có hàm lượng tinh bột cao cũng không thể ăn nhiều, trái cây cũng chỉ có thể ăn ổi, hoặc kiwi… Đây chỉ là trước mắt, hai tháng sắp sinh mới là khó khăn nhất, nóng người táo bón, ăn không ngon, thậm chí đi vài bước cũng khó chịu, bởi vì bụng quá lớn, cô thường xuyên bị đau lưng không thể chịu nổi…

Nhưng để có thể thuận lợi sinh con, mỗi ngày cô luôn kiên trì đi bộ, nhưng không ngờ là, kết quả cô vẫn không thể tránh thoát một nhát dao này.

Mà những thứ này thật ra cũng không sao, điều khiến cô khó chịu nhất là mỗi lần đến bệnh viện, y tá hoặc bác sĩ đều cau mày hỏi cô một câu: “Sao chồng của cô không đi cùng cô?”

“Anh ấy, bận…”

Mỗi lần, Trần Quân cũng chỉ có thể lấy cái cớ này lấp liếm cho qua, trong bệnh viện, nhìn các cặp vợ chồng bên cạnh, trong lòng cô thật sự rất tủi thân.

Tự làm tự chịu, cô vốn không phải dựa vào phương pháp bình thường để mang thai, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có ý định đi làm phiền Vu Giang Đào, cô tính một mình chống đỡ tất cả, đi theo con đường của một người mẹ đơn thân.

“Cô nên sớm đi tìm tôi… Xin lỗi, có phải rất vất vả không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play