Không phải anh đã thức tỉnh rồi sao? Khi hệ thống tiến hành cải tạo gen cơ bản của anh, anh không chỉ cảm thấy cơ thể của mình trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn cảm thấy thị lực và khả năng tư duy của mình được cải thiện rất nhiều, dường như cả người đều trở nên thông suốt hơn. Ngay cả những khó khăn gặp phải trong quá trình học tập ở quá khứ, hiện tại đã trở nên dễ dàng và đơn giản hơn, chỉ cần suy nghĩ một lát là có thể tìm ra đáp án.

Rất nhanh, cơm trưa đã nấu xong.

Măng tây xào gà, rau muống xào, sườn xào chua ngọt, canh móng heo kích sữa, pudding trứng sữa, ngoài ra, Vu Giang Đào còn dùng máy xay sinh tố để làm một ít sữa đậu nành.

Ừ, hôm nay thay vì nấu cháo thì anh đổi thành sữa đậu nành.

Vu Giang Đào hiện tại đã là đầu bếp ưu tú trên mức chuyên nghiệp. Anh không chỉ nấu những món ăn ngon mà còn cân nhắc đến chế độ dinh dưỡng của người ăn,hay thay đổi chế độ ăn uống để Trần Quân không cảm thấy chán ăn.

Đặc biệt là bên trong đậu nành có chứa protein thực vật phong phú, canxi và vitamin A, vitamin nhóm B,…Nếu như mỗi ngày đều ăn thực phẩm chứa đậu nành như đậu phụ, sữa đậu nành, thì rất có ích đối với bà mẹ mang thai. Với một bà mẹ mới xuất viện như Trần Quân thì vô cùng phù hợp.

Sau khi làm xong những món ăn này, Vu Giang Đào dường như nghĩ tới điều gì đó. Anh quay trở lại phòng bếp để làm món Gà Cung Bảo.

Nhìn thấy tên nhóc này bưng món ăn lên, mẹ anh tức giận đến mức bật cười: “Tên nhóc này, mẹ vừa mới khen con vài câu mà đuôi đã vểnh lên trời rồi. Đây là món ăn mà Trần Quân có thể ăn được sao? Hiện tại sức khỏe của cô ấy vẫn còn chưa khôi phục, không thể ăn thức ăn có khẩu vị nặng như vậy. Có phải con thiếu đòn rồi không?”

"Không phải..."

Ngay khi Vu Giang Đào vừa muốn giải thích thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên từ hướng cửa.

Ding dong, ding dong!

"Tới rồi" Anh khẽ cười, ra hiệu cho mẹ mình rằng một lúc sau bà sẽ hiểu, rồi quay người đi tới mở cửa.

Nhưng anh lại nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai xuất hiện. Gương mặt của người nào đó dù thèm ăn nhưng vẫn hơi xấu hổ xuất hiện trước mặt anh.

Ừ, người tới đây rõ ràng là Lê Tiểu San.

“Ồ.”

Mẹ Vu đồng thời đi tới phòng khách cũng nhìn thấy cô ấy, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Ôi chao, Tiểu San tới rồi? Đến đây đến đây, mau vào đi, mau vào đi!”

Vu Giang Đào không nhịn được cười khi nhìn thấy vẻ mặt đầy xoắn xuýt và dáng vẻ thèm ăn của cô ấy.

Buổi trưa anh làm món Gà Cung Bảo này là vì hôm qua Lê Tiểu San đã đặc biệt nói với anh, nói muốn ăn một ít hương vị của quê hương, nên đây là ý định từ ngày hôm qua.

Buổi trưa khi anh đang nấu cơm, anh đã nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ không bỏ qua món ăn này, đúng như dự đoán, khi bữa trưa vừa mới làm xong, cô ấy liền đến đây.

“Đến đây, bắt đầu ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Ngày hôm qua cô nói với tôi là muốn ăn món này, cô nếm thử một ít xem có hương vị quê hương không!”

Đi tới phòng ăn, Vu Giang Đào chỉ món gà Cung Bảo ở trên bàn ăn, Lê Tiểu San nhìn thấy món ăn quê hương, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc đã lâu từ phía xa xa,

Vu Giang Đào đi vào phòng ngủ chính đỡ Trần Quân đi ra ngoài, lúc này hai đứa bé đang ngủ rất yên bình. Ừm, trẻ ở giai đoạn sơ sinh có thời gian ngủ rất dài, trung bình ngủ khoảng mười tám tiếng mỗi ngày. Phần lớn thời gian trẻ sơ sinh dùng để ngủ, từ chu kỳ ngủ này sang chu kỳ ngủ khác, cứ hai tới bốn giờ thức dậy để bú, mở mắt dậy mấy phút đến một tiếng đồng hồ, nhịp sinh học ngày đêm vẫn còn chưa thiết lập.

Tuy nhiên, với tốc độ phát triển nhanh chóng của chúng, lượng thức ăn của chúng không còn ít như lúc ban đầu. Chúng có thể ăn nhiều hơn, thời gian ngủ cũng tăng dần lên không giống như lúc ban đầu. Thậm chí không cần tới hai giờ, chỉ hơn một giờ là chúng đã tỉnh lại để bú sữa mẹ một lần.

Ừ, bởi vì hai đứa bé là sinh đôi, cho nên chúng nhỏ hơn so với những đứa trẻ bình thường, đương nhiên ăn cũng ít hơn, và tiêu hao đương nhiên cũng nhanh hơn. Trước đó khi mới bắt đầu chăm sóc hai đứa trẻ này, thậm chí bọn chúng cứ mỗi một tiếng đồng hồ lại tỉnh dậy đòi bú sữa một lần, hơn nữa cơ bản đều tỉnh dậy cùng nhau, ầm ĩ cùng nhau.

Bây giờ thì khá hơn một ít, buổi trưa bọn chúng ăn no có thể ngủ liền ba bốn giờ, khi tỉnh lại thì đói bụng không chịu được, nên tướng ăn sữa rất mạnh.

“Để tôi tự làm đi, anh ăn của anh đi!”

Trần Quân ngồi xuống, cô không để cho Vu Giang Đào tiếp tục phục vụ mình. Cô tự mình lấy cơm gắp thức ăn, Vu Giang Đào cũng ngồi xuống bên cạnh cô, anh rất tự nhiên lấy cho cô một cái bát nhỏ, giúp cô múc một bát canh móng heo.

“Uống ít canh này trước cho lợi sữa, cô có thể uống nhiều một hơn một ít..”

Mẹ Vu ngồi ở vị trí đối diện nhìn thấy cảnh này, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng yên tâm. Thấy Trần Quân vẫn không quen với sự chăm sóc của người khác nên bà nhanh chóng lên tiếng ủng hộ: “Tiểu Quân, đừng khách sáo với tên nhóc này, tên nhóc thối này hiện tại đang thức hiện chức trách của một người làm cha, chăm sóc kỹ càng cho cô là chuyện đương nhiên. Lúc này không để nó bận rộn một ít, sau này lại không có cơ hội!”

Lê Tiểu San ở bên cạnh khẽ nhúc nhích, ừm... chuyện này không ổn rồi!

Nếu như người bạn thân của cô đã quyết định không muốn ở chung với Vu Giang Đào, vậy thì cô ấy cũng không thể để nó tùy ý phát triển như vậy được.

Suy nghĩ bị gián đoạn ở đây.

Chà, khoảnh khắc khi cô ấy gắp một miếng gà thái hạt lựu bỏ vào trong miệng, đầu lưỡi của cô lúc đầu cảm thấy hơi tê, sau đó vị cay bắt đầu lan tỏa, tiếp đó trên đầu lưỡi lại là hương vị ngọt ngào. Miệng lưỡi khẽ nhúc nhích, khẽ cắn răng, một cảm giác “Chua” vừa phải xuất hiện, sau đó là bốn vị tê, cay, chua, ngọt chia nhau hiện ra và bùng nổ trong miệng cô theo kiểu ba chiều.

Món này ăn cũng ngon quá rồi!

Đây không chỉ là mùi vị quê hương trong trí nhớ, mà mùi vị quê hương lại còn được nâng cao hơn, Loại hương vị êm dịu đó chạm tới đáy lòng cô khiến cả người cô đều ngây dại.

"..."

Mẹ Vu ngồi ở bên canh, sau khi thấy Lê Tiểu San động đũa xong thì vẻ mặt trở nên đờ đẫn, bà thấy hơi nghi ngờ liền gắp một miếng gà thái hạt lựu rồi bỏ vào trong miệng, cả người cũng ngây dại!

Món này ăn cũng ngon quá rồi!

Lê Tiểu San lập tức trở nên xúc động, liền lùa từng miếng cơm lớn vào miệng, không ngừng ăn đĩa gà Cung Bảo. Mẹ Vu cũng không chịu thua kém, cũng lập tức bị mấy đĩa thức ăn này hấp dẫn.

Hai người Vu Giang Đào và Trần Quân nhìn thấy lối ăn của bọn họ thì hơi sửng sốt, nhưng ngay khi Trần Quân bắt đầu ăn cơm, thì sự chú ý của cô cũng tập trung vào các món ăn ở trước mặt!

Ăn ngon!

Ăn ngon quá!

Xoát xoát xoát, không chỉ bọn họ mà ngay cả Vu Giang Đào cũng bị chính đồ ăn của mình chinh phục, mọi người đều ăn đến quên cả trời đất, chưa tới mười phúc, đĩa gà Cung Bảo kia đã bị hai người là mẹ Vu và Lê Tiểu San tiêu diệt.

Nhìn thấy hai người đang chuẩn bị động đũa sang món khác, Vu Giang Đào nhanh chóng ngăn cản đám người, "Chờ đã, chờ một chút..."

"Gì?"

Anh lần lượt rót một cốc nhỏ sữa đậu nành nóng cho bọn họ: “Uống một ít sữa đậu nành trước, thưởng thức hương vị mà nó mang lại, nếu không, khi mọi người nếm thử các món ăn khác thì sẽ không cảm nhận được vị gì.”

Ừm, đây là một phản ứng bản năng đối với tài nấu nướng ưu tú của anh.

Trong số các món ăn trên bàn này, Gà Cung Bảo là món ăn có hương vị đậm đà nhất. Vu Giang Đào cũng không ngờ rằng mẹ Vu và Lê Tiểu San sẽ ăn món này ngay và nhanh chóng tiêu diệt hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play