“Buông đứa bé anh đang ôm ra, giơ hai tay lên, quỳ xuống tay đặt lên đầu!”

“Hai bé này là con của tôi…” Vu Giang Đào tức giận trừng mắt, sát khí trên người vẫn chưa biến mất: “Mắc mớ gì tôi phải buông?!”

“Tôi kêu anh buông xuống…”

“Đợi đã!”

Cảnh sát còn lại buông súng xuống, đồng thời cũng ngăn nòng súng không nhịn được giơ lên ngắm thẳng Vu Giang Đào của đồng nghiệp, có hai đứa bé đang trong lòng của đối phương, quá nguy hiểm rồi.

“Con của anh?!”

“Đúng!”

“Bọn chúng…”

“Kẻ bắt cóc!” Vu Giang Đào lạnh lùng nói, lúc này, hai đứa bé có lẽ do sự lắc lư khi nãy, đột nhiên bật khóc…

Trong phút chốc, sát khí trên người cha mới lên tay không cánh mà bay, lập tức lắc lư hai đứa bé với vẻ mặt dịu dàng: “Cục cưng đừng khóc, cục cưng đừng khóc! Chúng mình bây giờ đi tìm mẹ uống sữa, chúng mình đi tìm mẹ uống sữa nà…”

Vừa dỗ con, anh vừa nói với hai người cảnh sát: “Có camera ở góc bên phải trước cửa hàng tiện lợi, vừa hay quay được ở đây… có lẽ đã quay lại hết tình hình khi nãy, mấy người có thể đi lấy chứng cứ dữ liệu, có thể phiền mấy người chở tôi với cục cưng về bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều được không, hai đứa con tôi đói rồi, muốn uống sữa… họ mới được sinh chưa đầy hai ngày, không chịu đựng nỗi!”

“Đợi chút đã, sẽ có xe đến đón ngay…”

Trông anh ta không giống làm bộ, hai người cảnh sát cũng thu súng lại, một người nhìn chằm chằm Vu Giang Đào, người còn lại đi lên trước kiểm tra tình trạng ba người, chỉ nhìn một cái, vị cảnh sát này lập tức lấy máy bộ đàm ra kêu gọi trung tâm hậu phương: “Đường Thanh Hà đây có người bị thương, ở đây có người bị thương, mau gọi xe cứu thương!”

Khi Vu Giang Đào trở về bệnh viện chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé Thanh Kiều, bên cửa phụ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người bu đông xem…

Để tránh gây ra phiền phức không đáng có, hai cảnh sát âm thầm dẫn anh đi từ cửa sau vào, anh cũng độn ngược áo khoác lại mặc, ừm, máu trên người quả thật vô cùng bắt mắt, không che không được.

Còn về trước đây, anh đuổi theo tới cửa phụ bên kia của bệnh viện, cảnh sát đã căng dây cảnh báo, các bác sĩ bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều cũng tụ tập tại hiện trường đưa ba người đàn ông nằm trên đất đi…

Ừm, ba người đều rất thảm.

Trong đó, người bị nhấc lên ném xuống đất trông bề ngoài toàn vẹn, nhưng tình trạng thương tích lại nghiêm trọng nhất, bác sĩ lại tới hiện trường cũng khá giàu kinh nghiệm, vừa ấn vùng lòng ngực thì đưa ra phán đoán xuất huyết bên trong ngay tức khắc, lập tức rút máu tại hiện trường!

Hai người còn lại, một người lõm một miếng trên mặt, phán đoán đầu đưa ra tại hiện trường là xương mặt gãy nát, một người thì dạ dày có chút kỳ lạ, cần tiếp tục quan sát…

Do bác sĩ bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều là không có chuyên môn cao về mặt ngoại khoa nội khoa, ba người này không ở lại bệnh viện lâu, rất nhanh được chuyển đi bệnh viện khác.

Cùng lúc đó, ở toà nhà nào đó sâu bên trong bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, Lục Uyển Nhi bước ra khỏi phòng trị liệu với vẻ mặt khó coi, bên ngoài, một người ăn mặc thời thượng, trên tay cầm gia vị thập tam hương vội vàng đi lên, câu đầu tiên nói là…

“Bác sĩ khuyên sao? Có thể phá thai không?”

Nghe thấy anh ta nói vậy, Lục Uyển Nhi thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh: “Vương Nguyên, anh muốn tôi phá bỏ đứa con này đến vậy sao?”

“Ờ…”

Cậu thanh niên tên Vương Nguyên này bỗng chốc xấu hổ: “Không phải, Uyển Nhi, cô biết tôi… tôi không phải ý này… lời vừa nãy do tôi thiếu suy nghĩ, tôi sai rồi tôi sai rồi…

Vương Nguyên tát nhẹ vào mặt mình: “Sao vậy? Bác sĩ rốt cuộc nói thế nào?”

“Cô ấy kiểm tra cho tôi rồi, nói mạt tử cung tôi quá mỏng, nếu lần này phá thai… sau này gần như không thể có con được nữa!” Sắc mặt cô khó coi.

“Mạt tử cung quá mỏng?”

Vương Nguyên sửng sốt: “Không phải chứ?! Bác sĩ này rốt cuộc có biết khám không vậy…”

“Cô ấy không biết, chẳng lẽ anh biết?!”

Lục Uyển Nhi giận dữ liếc nhìn anh: “Vương Nguyên! Đều tại anh! Nếu anh đeo bao thì tôi rơi vào hoàn cảnh bây giờ sao?! Đồ khốn nhà anh! Anh còn hại tôi và Giang Đào chia tay…”

“Ê, cô nói đạo lý chút được không?! Sao đều đổ lỗi cho tôi vậy? Bản thân cô không có lỗi sao? Tôi còn muốn nói do cô đeo bám tôi quá đấy chứ! Còn nữa…”

… Dù có không mang thai, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục như vậy sao?!

Câu nói này không phải do anh phản ứng kịp không nói ra, mà là cô gái trước mặt đã ửng đỏ khóe mắt này, bật khóc nức nở và cầm túi xách lên ra sức đập vào đầu tra nam này.

“Anh còn dám nói, anh còn dám nói…”

“Ai ya ai ta!” Vương Nguyên bị đánh đến thê thảm, không để ý mũi bị cô đập mạnh một cái, máu mũi bỗng chốc tung trào ra…

“Khốn khiếp! Mẹ nó, Lục Uyển Như cô bị điên rồi ư? Cô đánh tôi chảy máu rồi nè!”

Thằng cặn bã này nhảy lên tát mạnh ngược lại cô, Lục Uyển Nhi bị tát đến nỗi xoay một vòng tại chỗ, cô choáng váng ngã nhào xuống đất và ngơ ngác cả người.

Còn chưa hết, lúc Vương Nguyên đi lên định tát cái thứ hai thì nghe thấy một tiếng hét giận dữ vang lên ở phía sau: “Dừng tay!”

Lập tức có một bàn tay dùng sức nắm lấy anh ta, xoay người anh lại rồi giữ chặt: “Dừng tay! Cảnh sát!”

“Hả!?”

Vương Nguyên chưa biết đang xảy ra chuyện gì, giận dữ hét to: “Là con nhỏ này ra tay trước… Vu Giang Đào?!”

Anh ta ngơ ngác, Lục Uyển Nhi cũng sửng sốt nhìn Vu Giang Đào…

Vết đỏ trên tay và trên mặt, đều là máu ư? Còn nữa, trong lòng anh ấy bên trái bên phải đều ôm hai đứa bé sơ sinh… đây, đây là tạo hình gì vậy?!

Hiện trường im lặng ngay, Vu Giang Đào nhìn thấy họ cũng có chút bất ngờ.

Vương Nguyên? Lục Uyển Nhi?

“Mấy người… sao lại ở đây?!”

Đối mặt với sự chất vấn của Vu Giang Đào, Vương Nguyên vẻ mặt xấu hổ, nhưng lúc này con tiện nhân này lại âm thầm nhẹ nhõm một cách khó hiểu, còn Lục Uyển Nhi nằm trên đất thì khó chịu khắp người, không biết nên đối mặt thế nào với Vu Giang Đào.

“Oa oa oa!!!”

Hai đứa bé trong lòng khóc nức nở, anh hoàn toàn không dỗ được nữa, rảnh đâu quan tâm hai người này nữa, trực tiếp nói một câu: “Tôi còn có việc, nói sau đi…”

Nói xong, anh quay đầu nói với cảnh sát bên cạnh: “Xin lỗi cho tôi hỏi! Vị cảnh sát này có thể theo tôi lên lầu một chút không, hai đứa bé này bây giờ đều như vậy rồi, tôi cần lập tức trở về…”

Hai vị cảnh sát nhìn nhau một cái, nhanh chóng đưa ra quyết định, để lại một người xử lí chuyện ở đây, người còn lại cùng Vu Giang Đào đi đến lầu bên kia.

Cảnh sát ở lại lạnh lùng nhìn Vương Nguyên, thằng nhóc này lại có thể ra tay mạnh bạo đánh một con gái như vậy…

“Nhóc! Nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Khôn hồn nói thật… tôi cảnh cáo cậu! Nếu cô ấy bị thương, nhóc đủ để phạm tội tìm cớ gây sự rồi đó!”

Nghe câu này, Lục Uyển Nhi đang ngồi dưới đất khóc, đôi mắt khẽ động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play