“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau…”
Lâm Duyệt gọi Hứa Nhất Đình hết lần này đến lần khác, nhưng điện thoại di động của đối phương đang ở trạng thái tắt máy.
Thời gian là bây giờ là 9:50 tối. Lâm Duyệt biết, khoảng 10 phút nữa, tại ngã tư gần đại lộ N sẽ xảy ra một vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng khiến xe tải lớn mất kiểm soát, mà Hứa Nhất Đình rất có thể sẽ chết trong vụ tai nạn này.
Nhưng cô lại không liên lạc được với Hứa Nhất Đình, không có cách nào ngăn cản anh xuất hiện tại hiện trường vụ tai nạn. Cô đã có thể đoán được, hiện tại Hứa Nhất Đình nhất định là đang trên đường tới đại học N, sau đó chờ anh đi qua ngã tư nơi xảy ra sự việc, sẽ giống như ba lần trước không may bị cuốn vào trong tai nạn xe tải…
Lâm Duyệt không rõ vì sao Hứa Nhất Đình lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình, càng không hiểu chuyện quan trọng mà anh nói trong điện thoại là gì, cô thậm chí không biết vì sao tám năm qua Hứa Nhất Đình không quen biết gì lại có số điện thoại di động của cô. Tất cả giống như số phận, bất luận Lâm Duyệt làm thế nào, đều không thay đổi được tương lai Hứa Nhất Đình sắp chết trong tai nạn xe cộ.
Dây chuyền bạch ngọc của cô đã bị mất, lần này đây là cơ hội cuối cùng của cô và Hứa Nhất Đình, nếu như tương lai vẫn không thay đổi được…
Lâm Duyệt cắn môi, cầm áo khoác khoác lên người đi ra ngoài ký túc xá, cô thật sự không có cách nào ở trong phòng ngủ ngồi chờ chết. Cô không muốn cúi đầu trước số phận và thừa nhận thất bại, cô cũng không muốn bỏ cuộc. Trong lòng Lâm Duyệt có chút may mắn, có lẽ cô có thể ngăn cản Hứa Nhất Đình trước khi tai nạn xe cộ xảy ra
Lâm Duyệt không rõ Hứa Nhất Đình trở về trường học như thế nào, cũng không biết anh sẽ xuất hiện ở đâu, cho nên chỉ có thể ngơ ngác đứng ở ngã tư nơi sắp xảy ra sự việc ôm cây chờ thỏ. Trong đầu cô hiện lên ba lần tử vong của Hứa Nhất Đình. Cô biết rằng một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát sẽ sớm xuất hiện ở đây. Cô khẩn trương nhìn xung quanh, trong lòng yên lặng cầu nguyện Hứa Nhất Đình nhất định phải bị trì hoãn trên đường đến, không có biện pháp tới trước 10 giờ.
Tám năm, vì thay đổi vận mệnh của Hứa Nhất Đình, cô nhẫn tâm trốn tránh anh ấy suốt tám năm, chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm vẫn không lay động được cái chết tối nay của anh sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tai nạn xe cộ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng Hứa Nhất Đình vẫn không xuất hiện. Trong lòng Lâm Duyệt mang theo một tia may mắn: có phải anh thật sự sẽ không xuất hiện hay không? Tám năm nỗ lực và thay đổi của cô không phải là không có tác dụng đúng chứ?
Nhưng mà hiện thực hung hăng tát vào chỗ yếu ớt nhất của Lâm Duyệt. Thời gian vào đúng 10 giờ tối, trong tầm mắt Lâm Duyệt xuất hiện một chiếc taxi màu đỏ. Chiếc xe dừng lại trên đường đối diện cô, và sau đó một bóng dáng quen thuộc bước xuống xe.
Hứa Nhất Đình.
Trái tim Lâm Duyệt lập tức bị thắt chặt. Cô nhìn ra được bước chân Hứa Nhất Đình bên kia đường có chút phù phiếm, sắc mặt cũng hơi phiếm hồng, đại khái là vừa rồi ở trong buổi tụ hội bạn học uống không ít, có chút say, nhưng ánh mắt của anh lại sáng đến lạ, hiển nhiên ý thức thanh tỉnh. Anh cũng chú ý tới Lâm Duyệt đối diện đường cái, ánh mắt càng thêm sáng ngời, thậm chí mơ hồ mang theo một tia hưng phấn khó hiểu.
Nhưng lúc này Lâm Duyệt không có tâm tư đi tìm hiểu thâm ý sau ánh mắt của anh. Cô nhìn dòng xe cộ chạy qua chạy lại giữa hai người, lại ngẩng đầu nhìn về phía đèn tín hiệu đỏ tươi chói mắt. Dòng xe chặn bước chân của cô qua đường, cô chỉ có thể vội vàng dậm chân. Cô hướng về phía Hứa Nhất Đình bên kia đường khoa trương phất tay, liều lĩnh lớn tiếng hô: “Hứa Nhất Đình, lập tức rời khỏi nơi đó! Rời khỏi nơi đó đi! ”
Hứa Nhất Đình cũng chờ đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh lá cây. Nhưng mà có lẽ là bởi vì tiếng xe quá ồn ào, hoặc có thể ý thức của anh không đủ minh mẫn, cũng là bởi vì Lâm Duyệt xuất hiện ngoài ý muốn khiến anh kích động đến không nghe được bất kỳ âm thanh nào, anh nghe không rõ Lâm Duyệt hô cái gì. Anh nhìn Lâm Duyệt không ngừng phất tay la hét với anh, cho rằng là đang gọi anh qua đây.
Vì thế anh cũng phất tay về phía Lâm Duyệt, lộ ra một nụ cười sủng nịch.
– Hứa Nhất Đình, đi mau!
Lâm Duyệt phất tay thật ra là ý bảo Hứa Nhất Đình nhanh chóng rời đi, nhưng ý tứ của cô lại không truyền đến đường đối diện. Hứa Nhất Đình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô càng thêm ôn nhu. Lâm Duyệt chỉ có thể sốt ruột nhìn đèn tín hiệu, chỉ là thời gian ngắn ngủi mấy chục giây, cô cảm thấy giống như chờ cả đời dài như vậy.
Dặn dò hai tiếng, Lâm Duyệt nhìn đèn giao thông từ đỏ chuyển sang xanh.
Bật đèn xanh rồi
Dòng xe dừng lại ở phía trước của vạch dưới sự ngăn chặn của đèn đỏ. Lâm Duyệt và Hứa Nhất Đình đều muốn chạy thật nhanh tới bên cạnh đối phương, nhưng Lâm Duyệt còn chưa kịp đi ra một bước, đã nghe thấy bên phải truyền đến một tiếng kèn chói tai ——
Nó giống như một cơn ác mộng quay lại một lần nữa. Lâm Duyệt dường như trở lại vụ tai nạn xe cộ ban đầu, nhưng lần này cô lại nhìn rõ ràng hơn bất kỳ một lần nào trước đó, cô không bị cuốn vào tai nạn xe hơi như ba lần trước, càng thêm chăm chú từng chi tiết Hứa Nhất Đình mất mạng.
Anh còn chưa kịp phản ứng gì đã bị chiếc xe tải bất thình lình đụng vào và văng không trung, cả người anh ngã xuống đất như một cái giẻ lau, sau đó một chiếc xe nhỏ phanh không kịp lại từ trên thân thể anh đè qua, biến anh thành một cỗ thi thể máu thịt mơ hồ.
“Hứa Nhất Đình!”
Lâm Duyệt lảo đảo chạy về phía Hứa Nhất Đình. Anh không nhúc nhích nằm trên mặt đất, khuôn mặt bị máu nhão đến mức nhìn không ra nguyên dạng, hai lần va chạm liên tiếp khiến anh tắt thở tại chỗ, biến thành một cỗ thi thể không còn tim, không còn mạch đập.
Lâm Duyệt yếu ớt quỳ xuống bên cạnh anh, hai tay run rẩy ôm lấy thi thể của anh. Máu của anh nhuộm đỏ quần áo của Lâm Duyệt, cũng đập vào mắt cô. Thân thể anh vẫn còn ấm áp, nhiệt độ cơ thể truyền đến trên người Lâm Duyệt, nhưng tim của anh đã ngừng đập
Lâm Duyệt không hiểu, rốt cuộc vì sao lại như vậy? Lúc này trong sinh mệnh của Hứa Nhất Đình đã không còn sự tham dự của cô, hẳn là anh có thể tránh được tai nạn xe cộ này không phải sao? Nhưng tại sao anh lại đột ngột quay lại? Tại sao đột nhiên chạy tới chỗ cô?
Anh nói qua điện thoại rằng có một điều rất quan trọng muốn nói với cô… Lâm Duyệt nghĩ, nghĩ mãi không ra, lúc trước bọn họ không có bất kỳ sự liên hệ nào, giữa hai người thậm chí không có một lần nói chuyện chính thức. Hứa Nhất Đình như vậy có thể có chuyện gì quan trọng nói với mình?
Nước mắt Lâm Duyệt rơi trên mặt Hứa Nhất Đình, hòa với máu của anh và trượt xuống cổ anh, nhuộm đỏ nửa sợi dây chuyền từ cổ áo. Nửa còn lại chìm vào trong quần áo, Lâm Duyệt mơ hồ nhìn thấy một cái mặt dây chuyền màu trắng. Cô cảm thấy có chút quen thuộc, vươn tay móc nhẹ sợi dây chuyền ra, toàn bộ mặt dây chuyền lộ ra hoàn toàn.
Một mặt dây chuyền bằng ngọc trắng.
Lâm Duyệt mở to hai mắt, nhìn dây chuyền bạch ngọc trên cổ Hứa Nhất Đình không thể tin được. Chiếc vòng ngọc vốn trắng ngà lúc này đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng Lâm Duyệt vẫn nhận ra, đó là mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng của cô, là thứ cô vẫn thường đeo hàng ngày nhưng vô tình đánh mất nó bảy năm trước.
Tại sao nó lại xuất hiện trên người Hứa Nhất Đình?
Cô nhìn kỹ lại xác định đây thật sự là dây chuyền bạch ngọc mà cô đánh mất bảy năm trước… Cô nhớ tới trước khi phát hiện sợi dây chuyền bị mất quả thật đã gặp Hứa Nhất Đình trước lịch phân lớp trung học, lúc ấy cô cũng từng hoài nghi mặt dây chuyền bị rơi ra khi người trước biểu đồ phân lớp chen chúc, sau đó còn cẩn thận tìm gần bảng thông báo hơn nửa ngày, nhưng không thu hoạch được gì
Chẳng lẽ là khi đó bị Hứa Nhất Đình nhặt được? Nhưng nếu thật sự là anh nhặt được, vì sao không trả lại cho cô? Anh cũng không phải người ham muốn một cái dây chuyền nhỏ. Nếu như chỉ là không biết chủ sở hữu là ai…
Vậy tại sao anh ấy lại đeo nó trên người mình?
Bỗng nhiên một suy đoán hoang đường nổi lên trong lòng Lâm Duyệt. Cô không thể tin được, nhưng cô cũng không thể không tin điều đó. Cô nhớ tới ánh mắt ảm đạm của anh khi cô trả lại bức thư tình cho Hứa Nhất Đình, nhớ tới anh lớn tiếng thổ lộ trong phòng làm việc trước mặt giáo viên cả lớp, nhớ tới hai lần trước khi phân lớp trung học giữ chặt tay mình, nhớ tới mùi sữa vị sô cô la anh đặt trong tay mình, nhớ tới khóe miệng không đè nén được của mình sau khi bất ngờ tỏ tình trong thư viện…
“Vậy thì sao, nếu là em, em sẽ thích người viết thư không?”
“Tôi đã tỏ tình với cô ấy. Tôi thích Lâm Duyệt, vì vậy tôi đã viết một bức thư tình cho cô ấy. ”
“Bây giờ không phải là lúc tỏ tình. Ngày còn dài, tôi có thể chờ đợi cho đến khi chúng tôi lớn lên để theo đuổi cô ấy. ”
“Lâm Nguyệt thật thì làm sao bây giờ?”
“Em nghiêm túc sao?”
“Nghe nói ngày lễ tình nhân tan học, Lâm Nguyệt vụng trộm đi đưa thư tình cho Hứa Nhất Đình, kết quả trước mặt cho Hứa Nhất Đình cự tuyệt…”
“Em đang học lớp 10… Đó là lần đầu tiên tôi tình cờ thấy em ”
“Cậu đang học lớp mấy?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi2.
Omega Của Đại Tá Cấm Dục3.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?4.
Ly Hôn Có Vẻ Khó=====================================
“Lớp 1’’
“Em thích tôi… Bởi vì nó là một điều rất quan trọng, cho nên tôi phải nói ba lần. ”
“Anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Anh sẽ đến tìm em ngay.”
“Chờ anh.”
Kí ức về hai quá khứ khác nhau cứ thế trộn lẫn vào khiến tâm trí của Lâm Duyệt vô cùng rối rắm, cuối cùng thì mọi chuyện lại quay về buổi sáng Valentine năm 15 tuổi đó, cô ngồi vào ghế của lớp học cấp ba, cẩn thận và hào hứng mở bức thư tình không rõ người gửi ra ra.
You’re just too good to be true
Can’t take my eyes off of you
You’d be like Heaven to touch
I wanna hold you so much
At long last, love has arrived
And I thank God I’m alive
You’re just too good to be true
Can’t take my eyes off of you
Pardon the way that I stare
There’s nothin’ else to compare
The sight of you leaves me weak
There are no words left to speak
But if you feel like I feel
Please let me know that it’s real
You’re just too good to be true
Can’t take my eyes off of you
Tất cả những suy nghĩ trong đầu Lâm Duyệt hội tụ thành một, mảnh vỡ hồi ức rốt cục bị ghép lại, cô đã biết được chân tướng. Cô cúi đầu nhìn Hứa Nhất Đình trong ngực đã sớm không còn thở, khiếp sợ mở to hai mắt.
——-Anh thích em. Lâm Duyệt