Mười năm đằng đẵng đã qua, nhạc hết người tan. Liệu ai có còn nhớ đến hẹn ước ngây ngô của mười năm trước?

Tôi bỏ bút, tháo tai nghe, thế giới rộn ràng nhốn nháo xung quanh lại một lần nữa trở về. Sau đó, tôi cất lại chúng vào chiếc ba lô mang theo bên người.

Mặt trời mới vừa ôn hòa ban sáng giờ đã thiêu đốt trên đầu chúng tôi. May mà trong khoang tàu có điều hòa nên hành khách cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi nhiệt độ bên ngoài. Chỉ sợ lát nữa đến ga, tôi lại luyến tiếc bầu không khí mát mẻ này rồi không muốn xuống mà thôi.

Tôi thu dọn hết hành lý, ôm ba lô xuống khỏi giường rồi lại ngồi trên ghế dựa nhỏ cạnh lối đi, ba lô vẫn đặt trên chân. Mới vừa ngồi chưa bao lâu, tôi đã nghe tiếng đoàn tàu thông báo “sắp tới nhà ga Trường Sa”.

Hai mươi phút sau tôi đã đứng ở cổng ga Trường Sa, lưng đeo ba lô, trên tay cầm một chiếc ô có thể miễn cưỡng che chắn phần nào nắng trời bỏng gắt. Những đợt sóng nhiệt dao động không ngừng tựa như đã biến toàn bộ mặt đất thành một lồng hấp khổng lồ, khiến mồ hôi tôi tuôn ra như suối trên từng bước chân. Ở Đại Liên nhiều năm rồi, mỗi lần về nhà là tôi lại thấy không quen. Mùa đông phương nam không có máy sưởi, rét mướt đến mức khiến cho người ta không chui nổi ra khỏi chăn. Mùa hè lại nóng như thiêu, không có điều hòa thì quả thực không sống nổi. Thật sự tôi không hiểu được tại sao lại có nhiều người thích ở miền nam tới vậy.

Nhưng cũng may là cổng ga cách bến tàu điện ngầm không xa lắm, chỉ cần đi bộ vài phút là tới. Nhưng mà trong vài phút này, dù đã che một chiếc ô, cả người tôi vẫn ướt sũng mồ hôi.

Vừa bước chân tới lối vào tàu điện, làn gió mát lạnh đã khiến cho tôi ngây ngất. Sau khi tận hưởng một hành trình ngắn mát mẻ chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ, ra khỏi bến tàu điện rồi, tôi lại phải cuốc bộ thêm hai mươi phút nữa mới có thể về đến nhà. Nhưng mà tôi cứ cảm giác nếu để đầu trần phơi nắng về nhà, tôi sẽ bị đun đến tan thành nước mất. Vậy là tôi quyết định bắt taxi. Mỗi tội với cái khoảng cách từ bến tàu điện đến khu nhà tôi, kể ra mà gọi taxi thì cũng có hơi ngượng mặt. Nói là đi đường mất khoảng mười mấy tới hai mươi phút, nhưng mà ngồi xe thì chỉ có chừng năm phút là xong, cùng lắm tốn vài tệ bạc. Thế nên khi lái xe quãng đường này, luôn có không ít tài xế phàn nàn chưa đi bao xa đã phải vòng về. Những lúc như vậy, tôi cũng chỉ biết ngại ngùng cười gượng.

Thế nhưng chú tài xế này lại tương đối là lặng lẽ. Chú ấy chỉ hỏi tôi muốn đến đâu, còn lại không hề nói thêm câu nào cho tới tận khi chiếc xe dừng bánh trước cổng tiểu khu.

Hiện tại đang là lúc nắng trời nóng gắt nhất. Tôi đứng ngay trước cửa nhà, mồ hôi túa ra đầy đầu. Sau một hồi gõ cửa mà không thấy có ai phản ứng, tôi đành bỏ ba lô ra, lục tìm chìa khóa. Vừa mới bước vào trong nhà tôi đã đảo mắt nhìn quanh phòng khách, đến một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Tôi cởi ba lô, buông thõng người xuống sofa rồi bắt đầu rệu rã gọi: “Bố, mẹ? Có ai ở nhà không ạ?”

Cửa phòng bên trái nhanh chóng bật mở, sau đó thì bóng dáng mẹ xuất hiện ở trong tầm nhìn của tôi.

“Tử Dương? Về sớm thế à?” Mẹ vừa nói vừa bước tới chỗ tôi.

“Như vậy mà còn sớm ạ? Giờ hơn mười hai giờ rồi, hôm trước con chẳng bảo là sẽ về kịp giờ ăn trưa còn gì.”

“Không sao, mẹ cũng đã nấu cơm đâu.”

Nghe mẹ nói vậy, tôi mới nhớ ra đồng hồ sinh học ở nhà không hề giống với ở trường. Ở trường lúc nào tôi cũng ăn trưa trước mười hai giờ, còn ở nhà thì phải tới một giờ mới có cơm ăn.

“Vừa rồi gõ cửa mãi mà không được, con còn tưởng chẳng ai ở nhà cơ.”

“Trời nóng quá, mẹ ngồi điều hòa trong phòng ấy mà.” Mẹ cười cười nói với tôi.

Hôm nay quả thực quá nóng, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ dứt khoát ngồi lì trong phòng không ra. Lặng người vài giây, tôi lại tiếp tục hỏi mẹ: “Bố đâu rồi ạ?”

“Ông ấy đi làm rồi.”

“Đi làm?”

“Phải, bố vẫn chưa nói gì với con à? Gần đây ông ấy mới tìm được công việc mới, đi giúp người ta thiết kế trang hoàng nhà cửa.”

“Bố còn biết cả cái món đó sao?” Tôi cũng thấy hơi tò mò.

“Ai mà biết được? Mẹ chỉ nghe nói hồi trước ông ấy giúp một ông bạn trang trí nội thất, xong rồi cái ông bạn đó chụp ảnh đăng lên trên vòng bạn bè, thế là lại có mấy người vào hỏi xem ai thiết kế. Ông bạn đó liền giới thiệu bố con, dần dần rồi thì ông ấy chuyển sang sống bằng nghề này.”

“Ồ.” Tôi gật gật đầu, có chút suy tư.

Khi nói về chuyện bố tôi ra ngoài làm việc, giọng điệu của mẹ hình như đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Có lẽ chuyện bố tìm được công việc nghiêm túc để làm cũng giúp mẹ tôi phần nào thay đổi cách nhìn đối với ông ấy. Theo như những gì tôi biết, loại việc mà bố đang làm cũng không phải không bận bịu, thường thì vài tháng mới xong một căn. Nhưng nếu một năm nhận hai ba mối, thu nhập vẫn sẽ khả quan vô cùng.

Đã nhiều năm nay bố tôi làm việc cực kỳ tủn mủn, cứ kiếm được hơn vốn ban đầu chút là lại bẻ sang một công việc hoàn toàn mới. Hơn năm mươi tuổi, đã học vô số kỹ năng, thay đổi rất nhiều chức nghiệp. Có lẽ cuộc đời như vậy cũng đã đủ để viết được một cuốn hồi ký. Nhưng mà hiện tại, cho dù là tôi hay mẹ, cũng đều hi vọng ông ấy kiếm được việc làm ổn định.

Tuy rằng nói là như thế, nhưng dù sao thì bố tôi cũng đã ngoài năm mươi rồi, đã đến tuổi hưu. Mai sau cái gia đình này sẽ là do tôi gánh vác. Chỉ có điều là cánh chim non nớt tôi đây vẫn chưa đảm đương được gánh nặng ấy, bởi vậy sắp tới tôi sẽ phải cố gắng nhiều, nhiều hơn gấp bội.

“Tử Ninh nghe nói con được nghỉ hè nên đã xin nghỉ làm một tuần rồi, mấy ngày nữa là con bé sẽ về.” Mẹ tôi lại nói.

“Vâng ạ.” Tôi gật đầu. Chuyện này tôi cũng có biết, hôm trước tôi đã bảo với Tử Ninh mình vừa bắt đầu nghỉ hè, thế là con bé liền nói muốn về nhà đôi ba ngày.

“Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ.” Tôi ngồi dậy trên sofa, bật quạt.

“Nói đi.” Mẹ nhìn tôi.

“Con không định thi thạc sĩ. Con muốn ra ngoài tự mình phấn đấu hai năm, để xem bản thân có thể gây dựng sự nghiệp được không.” Cổ họng của tôi bỗng nhiên khô rát.

“Có phải tự đi ra ngoài làm việc thì rủi ro rất cao không?” Mẹ tôi có chút lo lắng.

“Phải ạ,” tôi gian nan gật đầu. “Nhưng mà con muốn cọ xát một chút, nếu không tự con sẽ cảm thấy không cam lòng.”

Mẹ lặng nhìn tôi vài giây, sau đó thở dài: “Mẹ con không đọc sách nhiều, không hiểu được bao nhiêu chuyện. Chỉ cần con không làm việc gì xấu, mẹ đều sẽ ủng hộ con.”

“Dạ.” Tôi cười cười, gật đầu.

“Được rồi, mẹ đi nấu cơm. Bố con khoảng nửa tiếng nữa là về.” Mẹ tôi xoay người trở vào phòng bếp.

“À, đúng rồi, mẹ ơi,” tôi nói. “Thứ bảy này con sẽ về Vĩnh Châu một chuyến.”

“Về có việc à?”

“Xem như tụ tập bạn bè cùng lớp đi ạ.” Tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời.

“Có về luôn trong ngày không?”

“Có ạ.”

“Được, đi đường cẩn thận.” Mẹ tôi dặn thêm một câu rồi bước vào trong phòng bếp.



Trong một cái ngày mà mọi người đều ngồi hưởng điều hòa và xúc từng muỗng dưa hấu để ăn, tôi lại một mình rời nhà ngay giữa chói chang nắng chiếu. Hè này, tôi vẫn chưa từng được sống những tháng ngày hè lý tưởng mình hằng mong đợi.

Trong vòng nửa năm, đây đã là lần thứ hai tôi đặt chân tới Vĩnh Châu, cảm xúc trong lòng cũng có hơi hơi hỗn loạn. Ôm theo tâm tình vừa bứt rứt vừa thư thái một cách kỳ diệu, tôi bước chân xuống khỏi tàu.

Dường như đây chính là điểm dừng chân cuối cùng cho cuộc hành trình kéo dài nửa năm của tôi, cũng là một dấu chấm câu cho lời hẹn ước với Bạch Hạo Vũ sáu tháng về trước. Bước chân đến đoạn đường cuối, khó tránh khỏi cảm thấy hơi mất mát trong lòng. Sau tròn bốn năm xa cách, chúng tôi lại một lần nữa tề tựu tại đây. Qua hết bốn năm đại học, hiện giờ nhìn lại những tháng ngày học cấp ba, tôi liền có chút cảm giác cảnh còn người mất. Lần này là bốn năm trời, không biết lần tiếp theo nữa sẽ là bao nhiêu năm đây? Rồi tôi sẽ lại lấy lý do gì để đi gặp mặt bạn bè đã xa cách nhau nhiều năm tới vậy? Hay là sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có được lần tiếp theo nữa?

Suốt mấy năm qua mọi người vẫn luôn yên ổn sống cuộc sống riêng của bản thân mình, không hề có chút ràng buộc gì với những người còn lại. Nay cả bảy đứa vì tôi mà một lần nữa quay về bên nhau, liệu họ có thấy tôi đang làm chuyện thừa thãi hay không?

Tôi không muốn nghĩ, cũng chẳng muốn tìm hiểu rõ làm gì.

Nắm chặt tấm vé tàu hỏa trên tay, tôi hòa mình vào dòng người, tiến bước về phía cổng ga.

Bây giờ là hai giờ chiều, chính là lúc mà ánh mặt trời gay gắt nhất. Vừa ra khỏi ga tàu hỏa, tôi đã cảm nhận được sức nóng của mặt đất hầm hập dưới chân sau thời gian dài nắng trời thiêu đốt.

Bước chân khỏi ga, tầm nhìn của tôi liền bị thu hút bởi hai bóng người đứng dưới bóng râm của một mái hiên cách đó không xa. Đó là hai bóng người rất quen thuộc, nhưng một trong hai thì vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Tôi vừa mới tiến lên được vài bước, hai người họ đã chú ý tới tôi.

“Lăng Tử Dương, rốt cuộc cậu cũng tới rồi.”

Khóe môi của tôi cong lên, chân cũng sải bước chạy về phía họ.

“Lâu rồi không gặp, Lương Thuần.” Tôi vừa nói vừa bước vào trong bóng mát kia.

“Phải, cũng bốn năm rồi nhỉ.” Lương Thuần cười cười với tôi, một lúm đồng tiền nở rộ bên má.

“Không ngờ lần trước gặp cậu là ngày tốt nghiệp cấp ba, lần này gặp lại cậu đã tốt nghiệp đại học luôn rồi.”

“Nhưng mà nghe bảo cậu đều đến chỗ những người khác chơi, sao lại không tìm tôi hả?”

“Chả phải tôi đã gặp Bạch Hạo Vũ rồi sao, đi gặp cậu ta cũng như gặp cậu.” Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, vừa gãi vừa cười.

“Nè nè nè, rõ ràng là tôi chào hỏi cậu trước, sao mà hai người trò chuyện say sưa thế hở?” Bị tôi trực tiếp ngó lơ, Bạch Hạo Vũ liền giận dỗi chen vào.

“Nửa năm trước mới vừa gặp cậu xong, giờ chả còn gì để nói nữa cả.”

“Cậu cũng quá là bạc tình rồi đấy. Đối với cậu thì tôi quan trọng hay là Lương Thuần quan trọng?”

“Lương Thuần.”

“Cậu không thể nghĩ một chút rồi mới trả lời được à?” Bạch Hạo Vũ cao giọng phàn nàn. “Sao tôi cứ có cảm giác nửa năm không gặp, cậu bây giờ còn độc mồm độc miệng hơn tôi rồi nhỉ?”

“Có thể là tại ở trước mặt người nào đó cậu không dám lắm chuyện thôi.”

Bạch Hạo Vũ “hừ” một tiếng, rồi còn đưa mắt lườm tôi.

“Được rồi, chúng ta ôn chuyện thế là đủ rồi, đừng có quấy rầy tôi và Lương Thuần giao lưu tình cảm.”

Tôi vừa mới nói dứt lời, Bạch Hạo Vũ đã vòng tay ôm Lương Thuần theo bản năng: “Để tôi nói cho mà biết, kể cả bây giờ cậu có thay đổi mục tiêu thì tôi cũng sẽ nhất định không buông tay đâu.”

“Xin lỗi nhé Bạch Hạo Vũ đại nhân, tiểu nhân sai rồi, làm ơn đừng có rắc cẩu lương ở đây mà.” Tôi lập tức ỉ ôi.

Thấy tôi và Bạch Hạo Vũ song ca, Lương Thuần đã cười rúc rích. Cả tôi và Bạch Hạo Vũ cũng cười cười theo cậu ấy.

“Được rồi, hôm nay nóng quá, đừng có đứng đây hàn huyên tâm sự, bọn mình đi kiếm chỗ nào mát mát tí đi.” Lương Thuần nói.

“Nói thì nói vậy, nhưng chỗ nào mát bây giờ?” Bạch Hạo Vũ nhún vai.

“Đến trung tâm thương mại đi, vừa có thể hưởng điều hòa lại tiện mua chút đồ ăn. Tôi còn chưa ăn trưa nữa.” Tôi lên tiếng đề nghị.

Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần gật đầu đồng ý.

Ba người chúng tôi cùng nhau rời khỏi bóng mát bên dưới hiên nhà người ta để bắt một chiếc xe buýt hướng về khu vực trường học, định là sau đó xuống xe tại một trung tâm thương mại gần đấy. Trường cũ thì đợi lấp đầy cái bụng rồi về tham quan sau cũng chưa muộn. Nếu như hôm nay có thể vào trường, cũng coi như bù đắp được tiếc nuối của chuyến thăm hụt trường xưa lần trước.

Chúng tôi cùng chui xuống cuối xe buýt để ngồi. Ba đứa ngồi cùng một hàng, Bạch Hạo Vũ ngồi ghế giữa.

Không phải cậu ta cho rằng tôi đang tăm tia Lương Thuần thật chứ? Lại còn phải ngồi ngăn giữa bọn tôi cơ đấy. Bạch Hạo Vũ chắc không phải là người nhỏ mọn như thế đâu nhỉ? Ừ, nhất định là không phải.

“Hai cậu tới khi nào thế? Đi cùng nhau à?”

“Không phải, tôi đến trước, Lương Thuần đến sau.”

“Phải rồi, tôi đã hẹn là khoảng mười giờ sáng đến đây. Nghỉ hè tôi cũng về quê nên là ở cách nội thành Vĩnh Châu không xa, đi một hai tiếng là tới.” Lương Thuần nói với qua Bạch Hạo Vũ.

“Vậy mà Bạch Hạo Vũ vẫn tới sớm hơn cậu cơ á? Nhà cậu cách đây khá xa, có ngồi tàu cũng phải mất ba tiếng. Cậu thực sự dậy được à?” Tôi hơi nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Bạch Hạo Vũ.

“Tôi đến từ hôm qua rồi,” Bạch Hạo Vũ liếc mắt nhìn bản mặt không tin nổi của tôi. “Hồi ở Vĩnh Châu học lại có quen thêm một người bạn, mấy hôm vừa rồi cậu ta còn rủ tôi tới đây chơi nên là hôm qua tôi đã đến nhà của cậu bạn đó.”

“Vậy à.” Tôi gật gật đầu.

“Còn cậu thì sao? Về Trường Sa từ khi nào? Sao lúc nào cũng im thin thít thế, không hỏi thì chả bao giờ chịu nói.” Bạch Hạo Vũ quay đầu nhìn tôi.

“Tôi nghỉ chậm hơn các cậu khoảng mười ngày, cũng mới về Trường Sa ba hôm trước.”

“Thật á? Sao trường cậu nghỉ muộn thế?” Lương Thuần có hơi ngạc nhiên.

“Đại học miền bắc mà, nghỉ đông thì dài, nghỉ hè ngắn hơn một chút.” Tôi giải thích.

“Không phải chứ? Tôi nhớ là trường các cậu nghỉ đông không dài như trường tôi mà?”

Bạch Hạo Vũ lại đâm tôi một nhát, cậu ta không nói thì sẽ chết chắc? Đâu phải là tôi không biết, chẳng qua chỉ là tôi đang an ủi mình thôi, nghe thế mà không hiểu à? Tôi đã biết là tôi nghỉ hè ít hơn các cậu, nghỉ đông cũng ít hơn các cậu, chẳng nhẽ dối gạt bản thân một chút cũng không được sao? Chỉ muốn tự vỗ về mình tí tẹo mà cũng nhất định phải phá đám tôi, lòng tôi âm thầm oán giận.

Đang lúc nói chuyện, xe của chúng tôi đã dừng trước cửa trung tâm thương mại.

“Bọn mình xuống đây luôn nhé?”

“Được.” Lương Thuần và Bạch Hạo Vũ đồng thời gật đầu.

Bước khỏi điều hòa xe buýt, chúng tôi tức khắc cảm nhận được mặt đường nóng ran dưới chân mình. Ba đứa vội vội vàng vàng đi vào trung tâm thương mại hòng hưởng hơi mát điều hòa. Vừa bước vào trong, những luồng gió lạnh phả vào da thịt đã khiến mấy đứa chúng tôi bình tâm trở lại.

Ra khỏi cửa vào mùa hè, chẳng biết bao lần như đi trên băng trên lửa.

“Tôi tới chỗ khu ẩm thực, hai người muốn đi đâu thì đi nhé.”

“Hay là bọn mình đi nhìn quanh xem ở đây có bán đèn trời luôn không?” Bạch Hạo Vũ nói với Lương Thuần.

“Anh tự đi đi, em có chuyện này muốn nói riêng với Lăng Tử Dương chút.”

“Nói chuyện gì đấy? Sao lại còn phải cho anh ra rìa?” Bạch Hạo Vũ giơ tay trái gãi gãi sau gáy, lại còn nhìn Lương Thuần cười toe toét.

Lương Thuần nghĩ nghĩ một chút, rồi nhìn Bạch Hạo Vũ, nói: “Giao lưu tình cảm.”

Trong nháy mắt đó, người Bạch Hạo Vũ tựa như hóa đá, ánh mắt ngây dại, nụ cười đông cứng trên môi. Mặc dù vẫn là cái mặt cười như lúc nãy, nhưng mà biểu cảm lại khác rất nhiều.

Nếu bây giờ có máy ảnh, tôi thực sự muốn chụp lại cái mặt này của cậu ta để mà sau này thỉnh thoảng lại lấy ra cho Bạch Hạo Vũ xem, xem xem hồi trước cậu ta từng có khuôn mặt tấu hài đến như thế nào.

Sau khi đơ mặt vài giây, Bạch Hạo Vũ mới hoàn hồn, một tay kéo Lương Thuần lại: “Không phải, Lương Thuần, có phải em đang nói đùa không đấy? Có chuyện này anh cần nói với em, thật ra là Lăng Tử Dương…”

“Này này, chị Lương Thuần đây nói muốn cùng tôi giao lưu tình cảm, cậu lắm mồm làm gì hả?” Tôi cố ý ngăn không cho họ nói chuyện riêng. Lần này bọn tôi đùa cũng hơi dai, khiến Bạch Hạo Vũ tay chân luống cuống. Tôi cũng sắp sửa nhịn cười không nổi nữa rồi.

Cái cậu Bạch Hạo Vũ này, mỗi khi ở cùng Lương Thuần lúc nào cũng phải cứng họng, cứ như biến thành một con người khác hẳn vậy, ngây ngô như đứa trẻ con.

Sau đó tôi và Lương Thuần cứ thế cùng nhau bước đi. Bạch Hạo Vũ đứng đờ người tại chỗ, trân trối nhìn theo hai đứa. Lúc ấy tôi có thể thấy Lương Thuần đưa tay lên miệng, cố gắng che đi khóe môi cong cong. Nhìn thấy cái dáng vẻ này của Lương Thuần tôi liền biết ngay cô nàng cũng thích trêu ngươi bạn trai. Chỉ có điều là tôi không ngờ được, Bạch Hạo Vũ lại ghen thật.

Chúng tôi theo biển chỉ dẫn mà bước vào khu bán đồ ăn mặn, trông thấy từng đĩa mỳ xào lạnh lẽo trưng ra trước mắt. Mặc dù tôi có hơi thèm mỳ xào, nhưng tôi lại không thích ăn cái món mỳ đã lạnh tanh lạnh ngắt thế kia. Hơn nữa nếu như ăn mỳ xào thật, thà rằng ra cái tiệm nhỏ ngoài cửa ăn còn ngon hơn.

Hiện tại đã quá ba giờ, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ ăn tối. Nếu như tôi ăn no quá thì lát lại chẳng ăn nổi bao nhiêu. Mua cái bánh mỳ gặm tạm cho đỡ đói vậy.

“Bây giờ ăn mấy món này chắc là sẽ khó tiêu hóa, hay là mua bánh mỳ đi?”

“Cũng được.” Lương Thuần gật đầu, sau đó lại ngẩng cổ nhìn chỉ dẫn. “Bánh mỳ chắc là bán chỗ bên kia.”

“Ờ.”

Thế là chúng tôi lại rời khu đồ ăn mặn, chuyển hướng sang khu đồ ngọt.

“Này, Lăng Tử Dương. Nếu tôi hỏi chuyện tình cảm thì cậu có thấy ngại không?”

“Tôi có gì đâu mà ngại…” Nhưng mà Lương Thuần sẽ không thật sự có ý với tôi đấy chứ?

“Hồi học cấp ba, có phải cậu thích Dương Tiểu Nghiêu không?” Lương Thuần nhìn tôi.

Chân tôi bỗng nhiên khựng lại, nhưng rồi sau đó lại bước đi như mình thường: “Tại sao cậu lại hỏi thế?”

Thật ra những gì mà tôi suy nghĩ lại là, chẳng nhẽ cậu ấy không biết chuyện này hay sao? Hoặc là nói trắng ra là, chẳng nhẽ miệng Bạch Hạo Vũ lại kín tới vậy thật sao? Không nói gì với Lương Thuần thật sao?

“Cũng không có gì, chỉ là cảm giác hồi học cấp ba hai cậu có vẻ vô cùng thân mật, suốt ngày quấn quít lấy nhau, vậy nên mới nghĩ là hai người có gì đó.”

Thì ra hồi ấy trong mắt người khác, tôi và Dương Tiểu Nghiêu là loại quan hệ như vậy. Tuy rằng hiện tại dường như mọi thứ đều đã sớm không còn ý nghĩa gì nữa rồi, nhưng tôi vẫn không ngăn được một gợn vui vẻ lóe lên trong lòng.

“Thực ra quan hệ của hai đứa tôi cũng không phải như thế đâu.”

“Nhưng mà cậu thực sự thích cậu ấy, đúng không?”

“Coi là thế đi.”

“Coi là?”

Tôi và Lương Thuần nhìn nhau, ý định trốn tránh của tôi hình như đã bị cô nàng thấy cả.

“Được rồi, đúng là tôi thích cậu ấy, rất thích rất thích, nhưng mà người cậu ấy thích thì đâu có phải là tôi.”

Đúng vậy, em không để mắt tới tôi, hiện tại nói ra còn có nghĩa lý gì nữa? Chẳng qua chỉ là thêm một lần nữa xát muối vào vết thương cũ mà thôi.

Lương Thuần cười cười, lắc đầu: “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rõ ràng cậu ấy thích cậu.”

Trong giây phút đó, tôi đã ngẩn ngơ hoảng hốt, tựa như nghe được câu nói mình muốn nghe nhất suốt mấy năm qua từ chính miệng của Dương Tiểu Nghiêu vậy.

“Không thể nào…” tôi tự giễu. “Tôi cũng không muốn nói dối cậu đâu, hồi năm nhất thì cậu ấy thích Bạch Hạo Vũ.”

“Chuyện đó tôi biết.”

Tôi trộm liếc nhìn Lương Thuần. Biểu cảm trên mặt cậu ấy không biến đổi gì nhiều lắm, có lẽ đúng là biết thật.

“Sau đấy thì đến kỳ hai năm ba cậu ấy lại ở bên cạnh Chu Kỳ, làm gì có lúc nào tới lượt tôi?” Tôi trót buột miệng kể luôn cả chuyện năm đó.

“Nhưng mà hai người bọn họ còn chưa cặp được nửa tháng đã chia tay luôn rồi mà.”

“Thì sao?”

“Thế cậu có biết tại sao họ chia tay không?”

“Tính cách không hợp? Cãi nhau?” Tôi thực sự không muốn đào sâu vào chủ đề ấy.

“Trực giác của con gái bảo với tôi, là vì cậu.”

Vào giây phút đó tôi chợt cảm giác như mình vừa mới nghe được câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất thế gian này, nhịn không được mà cười khổ. Từ sau khi tôi và Dương Tiểu Nghiêu cãi nhau, em chưa từng nói thêm một câu nào với tôi. Nếu khăng khăng bảo hai người bọn họ chia tay vì tôi, đến tôi cũng cảm thấy không tin nổi.

“Lương Thuần, đừng đùa nữa. Chuyện tôi và Dương Tiểu Nghiêu đã sớm là quá khứ rồi, không cần hai người phí công tốn sức.” Tôi yếu ớt nhỏ giọng.

“Hai người?” Lương Thuần có chút nghi hoặc.

“Đúng vậy, cậu và Bạch Hạo Vũ, một trước một sau nhọc lòng vì tôi, cứ như thể là mẹ cha tôi vậy.”

Lương Thuần im lặng vài giây, sau đó bật cười: “Hóa ra là Bạch Hạo Vũ cũng biết, vậy mà tôi còn tốn công đuổi đi. Thì ra bọn tôi luôn cùng cách nghĩ.”

“Các cậu rốt cuộc nghĩ nhiều vậy làm gì thế? Chuyện đã qua lâu lắm rồi, có đáng phải bận tâm tới vậy không?” Tôi khó hiểu hỏi.

“Nếu không phải nhờ có cậu, khả năng là tôi và Bạch Hạo Vũ đã chia tay nhau lâu rồi. Cậu giúp bọn tôi nhiều thế, ít nhiều gì thì cũng nên cho bọn tôi giúp lại cậu một lần đi chứ.”

“Có phải là tôi cố ý vun vén cho hai người đâu. Chẳng qua là nhìn khó chịu nên làm chút việc cho đỡ thấy chướng mắt thôi.”

“Thế những người khác thì sao? Nửa năm vừa qua cậu bỏ ra biết bao nhiêu sức lực bao nhiêu thời gian chạy đi chạy lại gặp mặt bạn bè, không phải cũng vì muốn giúp họ à?”

“Cái đó cũng là bởi vì lòng tôi còn khúc mắc thôi.”

“Lăng Tử Dương, cậu lúc nào cũng thế. Cậu vờ là vì bản thân mà giúp mọi người tìm được hướng đi, nhưng lại không hề tự mình suy nghĩ cho mình, thậm chí còn không để cho người khác suy nghĩ cho mình. Cậu không thể vì bản thân mình mà ngẫm lại, mà chấp nhận để bạn bè giúp đỡ hay sao?”

“Tôi…”

Tôi nói không ra lời, chẳng nhẽ tôi lại đúng là kiểu người như thế hay sao? Là người sống vì người khác mà không thèm nghĩ tới bản thân mình hay sao? Chắc là trong mắt Lương Thuần, tôi đã quá cao thượng rồi. Tôi thực sự chỉ muốn mình được an tâm thôi, không hơn không kém.

“Dù tôi có nói như vậy, chắc là cậu cũng không tin.” Lương Thuần lắc đầu.

Tôi vẫn tiếp tục im lặng.

“Chiều nay về trường chút nhé?”

“Hả?” Lương Thuần đột ngột thay đổi đề tài khiến tôi có hơi giật mình.

“Tôi bảo về trường chút nhé.”

“Đương nhiên là phải về chứ. Lần trước trở lại tôi không được vào trong trường, lần này vẫn còn đang muốn vào tham quan một lát đây.”

“Thế thì tốt rồi.”

“Tốt cái gì cơ?”

“Không có gì,” Lương Thuần bước nhanh hai bước. “Cậu chọn được bánh mỳ chưa? Bọn mình đi tìm Bạch Hạo Vũ đi.”

Bấy giờ tôi mới nhận ra chúng tôi đã lượn tới khu bán bánh từ lúc nào rồi không biết. Tôi đành chọn đại một chiếc bánh mỳ: “Được rồi, đi thôi.”

Lương Thuần nhắn tin cho Bạch Hạo Vũ, hẹn gặp lại nhau trước cửa trung tâm thương mại.

Chúng tôi đi bộ ra cửa, đúng hai phút sau thì Bạch Hạo Vũ xuất hiện.

Tôi nhìn đôi bàn tay trống trơn của cậu ta: “Không phải cậu bảo đi xem chỗ bán đèn à? Có không?”

Bạch Hạo Vũ lảng tránh ánh mắt của tôi: “Hình như là không có.”

Giọng điệu của Bạch Hạo Vũ khiến tôi có chút hoài nghi. Cậu ta có thật là đi xem đèn không thế? Hay là vẫn luôn rình rập tôi và Lương Thuần? Tôi không định hỏi thẳng ra, nếu có hỏi Bạch Hạo Vũ thì chắc cậu ta cũng sẽ phủ nhận trơn tru sạch sẽ cho xem.

“Vậy thì đi thôi, dạo qua chỗ khác xem sao.” Lương Thuần nói.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Lương Thuần bước về phía trước, tôi vừa mới định đi theo thì đã bị Bạch Hạo Vũ kéo lại.

“Vừa rồi Lương Thuần nói gì với cậu?” Bạch Hạo Vũ sốt sắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là giao lưu tình cảm thôi mà.”

“Nói thật đi.”

Tôi nghĩ nghĩ một chút: “Thật mà, thực sự chỉ là giao lưu tình cảm.”

“Không thể nào?” Trên mặt của Bạch Hạo Vũ hiện rõ sáu chữ sống không còn gì luyến tiếc.

“Được rồi, không trêu cậu nữa. Là nói chuyện Dương Tiểu Nghiêu.” Tôi nhún vai.

“Đã bảo rồi mà.” Bạch Hạo Vũ lầu bầu một câu, sau đó lại nói với tôi: “Lương Thuần biết rồi, không phải là tôi kể đâu.”

“Tôi biết.”

“Cậu tự xem lại cậu đi. Đã già đầu thế này rồi lại còn phải để người khác lo lắng hộ chuyện của mình.”

“Không phải là tự hai người muốn lo chuyện bao đồng à? Mà này, già đầu rồi là sao hả?”

“Thôi bỏ đi, cậu không muốn để chúng tôi lo lắng thì chúng tôi cũng chả thèm lo nữa. Bây giờ quay lại trường cũ xem xem thế nào đã đi.”

“Tôi cũng định như thế đấy.”

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại kia cũng đã là gần bốn giờ. Tuy rằng bốn giờ chiều hè thì vẫn còn là rất sớm, nhưng dù sao thì tiết trời đã dịu đi nhiều, đường xá cũng đã có thể thở được sau cả một ngày bị hun dưới nắng.

Mặt trời lúc ẩn lúc hiện giữa những tầng mây lờ lững, hiện tại bước đi trên đường cũng không đến nỗi giày vò như hơn một tiếng trước nữa. Tôi vừa đi vừa gặm chiếc bánh mỳ mới mua, vẫn còn lăn tăn về cái thời điểm lưng lửng thế này. Bây giờ mà ăn bánh mỳ thì ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sức ăn cơm lát nữa.

Trong lúc do dự rối rắm, tôi đã gặm xong cả cái bánh mỳ.

Con người, đúng là một loại sinh vật thích nghĩ một đằng rồi làm một nẻo.

Sau khi vứt rác tại trạm xe buýt, ba đứa chúng tôi bắt một chiếc xe để về trường cũ. Trường cấp ba của chúng tôi chỉ cách đây tầm năm sáu bến buýt, cũng có thể coi là gần.

Chúng tôi vẫn ngồi cuối xe, Bạch Hạo Vũ vẫn ngồi giữa, nhưng mà lần này tôi được xếp ở vị trí trong cạnh cửa sổ, còn Lương Thuần ngồi bên ngoài. Cũng tốt, tôi thích ngồi bên cửa sổ.

Mới vừa đi qua hai bến, Bạch Hạo Vũ đã đột nhiên vỗ trán: “Thôi chết, lúc nãy hai người cứ nhắm vào tôi, làm tôi quên không mua đồ mất rồi.”

“Thế giờ làm sao?”

“Thôi thì đành quay lại vậy, bến tiếp chắc phải xuống xe. Lương Thuần đi cùng anh nhé?”

“Ừ.” Lương Thuần gật đầu.

“Thế thì tôi đi với các cậu luôn cũng được, dù sao cũng chẳng vội về trường học.”

“Cậu cứ đi tới trường đi, buổi tối chắc gì trường đã mở cửa? Tôi và Lương Thuần sáng nay đã qua đó rồi.”

“Đúng vậy, Lăng Tử Dương, cậu cứ đi đi. Bọn tôi quay lại mua đồ một tí, tẹo nữa gọi cho cậu sau.”

Nếu cả hai người đã nói như thế, tôi không thể nào mặt dày mà đòi bám theo họ được. Hơn nữa thật sự tôi cũng rất muốn quay về trường cũ, quay về nhìn lại cái nơi mà bảy năm trước tôi lần đầu đặt chân đến, để rồi bốn năm về trước cứ thế xoay gót rời đi.

Tới bến tiếp theo, Lương Thuần và Bạch Hạo Vũ xuống xe, tôi vẫy tay chào bọn họ.

Thế là cuối cùng chỉ còn mình tôi đi hồi tưởng lại tháng ngày thanh xuân niên thiếu, tôi nhếch miệng cười.

Chỉ năm phút sau là tôi đã xuống xe buýt, sau đó rảo bước về phía cổng trường. Bầu trời vẫn u ám như lúc nãy, nhưng mà với tôi thì đây lại là kiểu thời tiết hoàn hảo nhất, không nắng không mưa, rất thích hợp để dạo một vòng xung quanh trường.

Những cửa tiệm đối diện trường đa phần là vẫn như xưa, nghỉ hè thì có mở cửa nhưng mà chẳng thấy mấy ai qua lại. Mấy ông chủ tiệm đều ngồi bên trong bật quạt hóng gió, thỉnh thoảng lại đón một hai vị khách ghé thăm. Điều duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối chính là quán rau củ hấp hồi trước đã không còn thấy đâu nữa, quán rau củ hấp đã từng chứng kiến bao nhiêu mất mát cùng không cam tâm của tôi đã không còn thấy đâu nữa.

Tôi thở dài một hơi. Hóa ra không phải lúc nào cũng là cảnh còn người mất, mà còn có cả những khi cảnh mất, người cũng không thấy tăm hơi.

Đứng trước cổng trường rộng mở, chỉ cần liếc mắt là cũng có thể nhìn thấy khu vực tổng hợp cùng khu giảng đường sừng sững hiên ngang tựa vào lưng núi. Phía dưới khu vực tổng hợp là một quảng trường rộng lớn, năm xưa chúng tôi đã từng nô nức đùa giỡn, sau đó còn chụp cả ảnh kỷ yếu tại đây. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên và không kém phần mừng rỡ chính là, cái đài phun nước im lìm qua bao năm tháng hiện tại lại đang tỏa nước bốn phía, nhìn trông cực kỳ xinh đẹp.

Khi tôi nhìn xa chút nữa, có một bóng hình đập vào ánh mắt của tôi. Đó là một người con gái. Cô ấy để tóc chạm vai, một tay cầm ô che nắng, còn tay còn lại đang cầm điện thoại chụp hình. Xem ra cô bạn này cũng lâu rồi chưa về trường học, lần này trở về là muốn nhìn lại nơi mà mình đã trải qua những tháng ngày thanh xuân xưa.

Tôi không thể không thừa nhận, dáng vẻ người con gái ấy rất giống với Dương Tiểu Nghiêu. Nhưng Dương Tiểu Nghiêu tóc dài, còn cô ấy thì tóc ngắn ngang vai. Tuy đó không phải là Dương Tiểu Nghiêu, nhưng tôi vẫn lấy di động ra chụp một bức, lưu lại hình ảnh của cô gái đó cùng với dáng hình trường tôi.

Rất nhiều năm đã trôi qua, tôi cũng gặp được vô số con người, trong đó không thiếu những người bóng dáng hao hao như em. Thậm chí ngay tại cái khuôn viên trường đại học cách đây hơn hai nghìn kilômét, tôi cũng có thể tìm thấy được một cô gái có dáng dấp tương tự em.

Mới vừa bước chân tới Đại Liên không bao lâu, tôi liền có chút hối hận. Năm đó rõ ràng hai đứa đã từng hứa hẹn sẽ học đại học cùng một thành phố với nhau, nhưng lại bởi sự tùy hứng của tôi mà phải cách xa chân trời góc biển. Thế là tôi bắt đầu khao khát được gặp em. Chỉ cần nhìn thấy một người con gái có dáng vẻ gần giống em, trái tim tôi liền loạn nhịp. Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi lại sinh ảo giác, cảm tưởng như Dương Tiểu Nghiêu đã đến Đại Liên tìm tôi. Tôi biết suy nghĩ của mình có hơi dị thường, nhưng mà mỗi lần như vậy tôi lại không kiềm chế được mà bước nhanh hơn một chút, vượt qua người con gái kia rồi bất chợt quay đầu lại, xác nhận một cách chắc chắn đó không phải Dương Tiểu Nghiêu. Hi vọng sụp đổ, ảo tưởng vụn vỡ. Đương nhiên tôi biết em không thể nào xuất hiện ở đây, nhưng lại chẳng ngăn được bản thân mình vẩn vơ nghĩ ngợi.

Cũng giống như nửa năm trước tôi đã gặp Thẩm Tâm Di. Mặc dù lòng tôi biết rõ đó không phải Dương Tiểu Nghiêu nhưng vẫn không thể kiềm được mà tiến lên nhìn lần nữa, cho dù chỉ là một nét tương đồng cũng chẳng muốn để sượt qua.

Nếu có một ngày tôi thật sự gặp lại em, tôi rất mong mình có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, thật ra những năm gần đây tôi đã từng gặp nhiều người trông giống cậu lắm, suýt chút nữa còn nhận lầm thành cậu luôn cơ. Sau đó tôi sẽ mở cho em xem những tấm hình tôi chụp được. Hai đứa sẽ nhìn nhau cười. Tất cả những gì thuộc về quá khứ rồi sẽ dần dần trở thành thấu hiểu cảm thông, chầm chậm tan biến trong những tiếng cười giòn giã.

Tôi chụp ảnh xong thì cất điện thoại vào túi, sau đó tiến về cổng trường.

Cô gái kia vẫn còn đang đứng đó, cúi đầu nhìn vào di động, chắc là muốn chọn lấy một tấm ảnh vừa mắt. Nếu như chụp còn chưa đẹp thì khả năng sẽ chụp lại. Nhờ có Tử Ninh nên tôi đã hiểu mỗi khi chụp ảnh, con gái trở nên phiền toái và phức tạp đến thế nào.

Tôi thong thả bước qua người con gái trước mặt, định bụng tiến lên một đoạn rồi lại làm bộ vu vơ quay đầu như trong quá khứ. Thế nhưng trùng hợp là cô gái đó hình như cũng đã phát hiện có người đi ngang, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Trong giây phút ấy, hai đứa nhìn nhau, tôi đã lần nữa hiểu được cái gì gọi là một ánh mắt hóa vạn năm.

Khuôn mặt thân thuộc hiện tại đã xuất hiện ở nơi mà tôi có thể đưa mắt tới. Trước kia tôi luôn nghĩ đến vô vàn lời muốn nói ra, thế nhưng trong khoảnh khắc này, tôi lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả.

Cả hai sững lại chừng bốn năm giây. Tôi dừng bước chân, em cũng dừng ngón tay trên điện thoại.

“Lăng Tử Dương?”

“Dương Tiểu Nghiêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play