Lục Thanh Uyển tự nhiên đủ sợ hãi, kinh hoàng khiếp sợ lắc đầu, “Tất nhiên không rồi, tôi đi gọi bác sỹ”.
Cô nói rất rõ ràng, nếu như người đàn ông biến thái này xảy ra sự cố, cô sẽ người chịu trách nhiệm đầu tiên, nhất định không thoát khỏi trách nhiệm cũng khẳng định không thể đi được đâu.
Một tiếng sau.
Cả biệt thự bị chấn động.
Lúc này, Lục Thanh Uyển đứng trong phòng ngủ, tận mắt nhìn thấy rất nhiều bác sỹ và ý tá trong phòng ngủ, đến Triệu Tư Ngữ cũng có mặt.
Chỉ là mặc dù có rất nhiều người như vậy, nhưng Lục Thanh Uyển hiểu rõ, tất cả người này không dám lớn tiếng, đều là nói nhẹ nhàng, dường như sợ rằng làm phiền người đàn ông bây giờ đang nằm trên giường.
Hơn nữa những người này đều biểu hiện được đào tạo bài bản, mặc dù tinh thần căng thẳng cao độ, nhưng không để cho động tác tay bị hoảng loạn.
Rất rõ ràng, họ cũng không phải lần đầu tiên xử lý việc này.
Bác sỹ đều không dám tiếp xúc với Đế Lạc Sâm, vì họ biết anh mắc bệnh sạch sẽ quá mức.
Nhưng chỉ cần thông qua quan sát tình hình da hiện tại, họ đã có thể xác định, là triệu chứng dị ứng thức ăn.
Nhưng bâu giờ việc cần làm là truyền nước cho tổng tài, bôi lên da, sau có nghỉ ngơi, đợi các triệu chứng dị ứng biến mất là được.
Nhưng ở đây, ai không biết, tổng tài đang trong tình trạng tỉnh táo ghét nhất là bị đụng vào, cho dù là bệnh bình thường, tổng tài cũng rất khó để người tới gần.
“Rầm”Đế Lạc Sâm tùy tiện ném tất cả những thứ có thể ném bên cạnh anh xuống đất.
Nhưng mà bác sỹ và người hầu, đến Triệu Tư Ngữ chỉ dám cúi đầu càng lợi hại.
Họ đều hiểu rõ, tổng tài bị bệnh càng trở nên đặc biệt cáu kỉnh.
Thật sự biện phát tốt nhất vẫn là tránh tạm thời, thà tránh xa tổng tài còn hơn, nhưng tất cả bọn họ đều phải đứng trước mặt tổng tài, gánh chịu sự tức giận của tổng tài trong sợ hãi.
Sau khi chứng kiến tất cả những cảnh này Lục Thanh Uyển chỉ muốn trốn đi.
Bởi vì tính ra, cô là thủ phạm chính của tất cả những chuyện này.
Phải làm sao, bây giờ từ lúc nghe lời bác sỹ, và sắc mặt căng thẳng của từng người, bệnh tình của người đàn ông này rất nghiêm trọng.
Lục Thanh Uyển chỉ có thể cố gắng không chế bản thân đừng run.
Nhưng khăng khăng lúc này, cô nghe được giọng nóng nảy của người đàn ông kia, “Lục Thanh Uyển cút qua đây”.
Chết rồi, cuối cùng cũng đến lúc dạy cho cô một bài học.
Nhưng Lục Thanh Uyển chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến trước giường của Đế Lạc Sâm, khoảng cách với anh càng gần.
Ai biết được, cổ tay cô bị người đàn ông này nắm chặt, sau đó di chuyển, kéo vào trong ngực anh.
Đế Lạc Sâm hai mắt híp lại, quả nhiên toàn thân bức bối như lửa đốt anh, hận không thể muốn nghĩ tìm biện pháp phát tiết.
Chỉ là anh không ngờ rằng, lúc anh tiếp xúc với da cô, anh theo bản năng muốn gần cô, càng gần hơn.
.