Tim Lục Thanh Uyển ngừng đập, người đàn ông này thực sự cho cô cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Tiếp theo, cho dù Lục Thanh Uyển có không muốn hay không, càng xấu hổ hơn nữa, cô cũng buộc phải trải qua một loạt cuộc kiểm tra.
Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ nhất, từ đầu đến cuối, người đàn ông này đều xem mọi phân đoạn.
Lục Thanh Uyển cảm thấy mình giống như một con vật yếu ớt không có khả năng phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta ôm lấy cơ thể mình, bị hành hạ dã man.
Sau hai tiếng đồng hồ.
Kiểm tra tất cả mới kết thúc rồi.
Lục Thanh Uyển nhắm mắt, không muốn mở ra, cô kiên cường kìm chặt giọt nước mắt, không để nước mắt dễ dàng rơi xuống.
Lúc này, bác sĩ khám bệnh đeo khẩu trang cầm lấy toàn bộ kết quả kiểm tra, cung kính nói với Đế Lạc Sâm: “Báo cáo tổng tài, sau khi kiểm tra, cô ấy không có thai”.
Nhưng Đế Lạc Sâm lại tiếp tục lạnh giọng hỏi: “Những hạng mục kiếm tra khác”.
“Cô gái không mắc bệnh truyền nhiễm nào, kể cả bệnh lây truyền qua đường tình dục, không mắc bệnh ngoài da, đến nay sức khỏe cô ổn định, các chỉ số ghi trong các mục kiểm tra cũng bình thường”.
Lục Thanh Uyển nghe xong liền đỏ mặt, từ đầu đến cuối, đều bị ép làm loại hành vi này.
Người đàn ông này quả thực biến thái.
Rõ ràng là cô bị tổn thất lớn, nhưng tại sao người đàn ông này lại làm như thể chán ghét cô mắc mấy thứ lun tung, thậm chí còn bỏ công tìm cô, kiểm tra cơ thể cô?Lục Thanh Uyển gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ anh hài lòng chưa? Tôi không có bệnh cũng không có thai, phiền anh thả tôi ra, chúng ta không mắc nợ gì nhau, đêm đó cứ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Lục Thanh Uyển biết rằng hành vi của cô ấy chắc chắn là yếu đuối, nhưng bây giờ cô chỉ muốn gạt bỏ mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Thả cô ra” Đế Lạc Sâm dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng cùng chiếm hữu khiến trái tim cô run lên.
“Không phải ham muốc lại cố ý chọn trên lên giường của tôi, muốn ở bên cạnh tôi, tôi đồng ý rồi.
Cơ thể cô không có bệnh gì, vừa hay tôi thiếu một cái gối ôm, chính là cô rồi”.
Sau đêm đó, nằm trên giường, anh không ngừng nghĩ về sự yếu đuối của cơ thể người phụ nữ và mùi hương cơ thể cô tỏa ra.
Mềm mại, giống như một con vật nhỏ, có thể ôm nó trong tay, nhào nặn nó theo ý muốn.
Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua, đêm đó là nhiều năm nay, lần đầu tiên anh ngủ được bình yên như vậy.
Đêm nào, anh cũng trằn trọc không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt vài phút, là tỉnh giấc.
Sau khi mất ngủ liên tục làm anh càng thêm cáu gắt.
Đế Lạc Sâm nói xong ôm lấy cô, quả nhiên lần này cảm thấy giống như vậy, vừa mền vừa thơm.
Giờ đã không còn gì phải lo lắng, anh còn tuyên bố cô là của anh, vì vậy từ nay anh sẽ “xử lý” tài sản riêng của mình.
Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy không hợp lý, cô dùng sức giãy giụa, dùng hai tay đánh vào ngực thân người cao lớn, nói: “Buông tôi ra, đồ biến thái cái gì gối ôm, tôi không liên quan gì đến anh, cứu mạng, cứu mạng”.
.