Chương 92
Tô Noãn Tâm có chút buồn chán, nói: “Mẹ, anh ta không phải là người tốt!”
“Cho dù có phải là người tốt hay không, thì chúng ta cũng không nên xúc phạm người ta như thế! Con chỉ cần tránh xa anh ta ra một chút là được rồi!”
Đôi mắt Tô Noãn Tâm chợt sáng lên, cô nói: “Mẹ, mẹ tin con à?”
“Mẹ đâu có ngốc… trước khi Cổ Thiên Linh đến đây, mẹ chỉ là giúp muốn con có thêm nhiều người thân quen trên thế giới này, vì vậy mẹ mới muốn con kết giao với cô ta, nhưng người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy không phải là ngườitôt.”
“Xì… thế mà mẹ còn nói chuyện tám gẫu với anh ta?”
“Noãn Tâm ngốc à… dù sao trước đây mẹ cũng từng là một người ở trong môi trường làm việc, sở trường của mẹ là giao lưu với mọi người. Chỉ cần là mẹ muốn, mẹ có thể nói chuyện, giao lưu với bất cứ ai.”
“Oa! Mẹ của con thật là giỏi!”.
Tô Noãn Tâm bước đến và xà vào lòng mẹ như một đứa trẻ.
Tô Ngọc Mỹ cũng mềm lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Con ấy, con vẫn còn quá trẻ, người khác muốn làm gì, có chú ý gì, dùng thủ đoạn gì, thì cứ để bọn họ dùng là được rồi, nói tóm lại, trong lòng chúng ta dù biết rõ, cũng không cần quan tâm đến mưu kế của bọn họ.”Tô Noãn Tâm chớp chớp mắt, nói: “Mẹ, ý của mẹ là…”
“Nếu lần sau anh ta lại đến, mẹ vẫn sẽ tiếp đãi anh ta nồng hậu như vậy, có như vậy thì mới không bị người ta đặt điều trách móc. Nếu sau này anh ta trở mặt gây khó dễ, thì cũng là anh ta ức hiếp người khác quá đáng! Hơn nữa, phó viện trưởng Dương đích thân đi cùng anh ta tới, dường như dáng vẻ của ông ta rất cần trọng, nên có lẽ anh ta cũng không phải là người mà chúng ta nên xúc phạm. Tốt hơn là chúng ta không nên nhiều chuyện, chỉ cần nhẫn nại tiếp đón là được.
“
“Mẹ, mẹ nói đúng! Vậy lần sau mà gặp phải tình huống này, con sẽ không hề rằng nói lời nào nữa, để mẹ giao lưu thôi!”
“Được! Nhưng Noãn Tâm à, con nên đến trường đi học đi!”
“Mẹ này, người ta vẫn muốn ở bên mẹthêm vài ngày nữa mà!”
“Noãn Tâm ngốc, chắc cứ mười người thì có tám chín người vì con mà đến. Noãn Tâm nhà mình thế này, dễ có nhiều ruồi nhặng bu tới lắm… con ở trong này, người ta sẽ càng đến nhiều!”
Mẹ vừa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, một chị y tá bước vào, trên tay bưng một chiếc khay, nói: “Cô Tô, bà Tô, đây là đĩa hoa quả do cậu Tư gửi tới.”
Đáng ghét thực sự Loài ruồi nhặng này cũng chịu khó Tô Ngọc Mỹ mỉm cười, nhận lấy rồi nói: thật “Phiền cô cảm ơn anh ấy giúp tôi. Đồ thì đặt xuống đây là được.”
“Vâng thưa bà Tôi!”Chị y tá bưng đĩa trái cây đến, đặt xuống bàn rồi rời đi.
Buổi chiều hôm đó, Tô Noãn Tâm bị Tôi Ngọc Mỹ thuyết phục về nhà thu dọn đồ đạc rồi đến trường đi học.
Đến buổi tối khi Lê Kiên lại kiếm cớ để ghé qua, biết được Tô Noãn Tâm đã đi đến trường học rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không đến nơi này nữa.
Khi Lê Kiên rời đi, vẻ mặt anh ta vô cùng buồn bã.
Trước khi rời đi, còn vào nhà vệ sinh ở trong phòng bệnh của Tô Ngọc Mỹ, thảo chiếc camera mà anh ta giấu ở trong đó vào lúc trưa.
Vốn muốn nhìn trộm cô nhóc đó tắm, nhưng bây giờ người cũng đi mất rồi, chẳng còn cái gì để nhìn nữa.
Nhưng thôi, cũng không vộiTên cũng đã biết rồi mà người vẫn còn bỏ chạy được sao?
Đến trường học, anh ta muốn đến xem xem, ngôi trường ở thủ đô mà cô học mà trường nào! Thật hiếm khi mới gặp được một cô nhóc khiến anh cảm thấy có hứng thủ, anh ta cũng không ngại trường kỳ kháng chiến một trận.
Tô Noãn Tâm vừa nói chuyện điện thoại với Dương Duệ, vừa thu dọn đồ đạc ở trong nhà. Sắp xếp xem cần mang theo những thứ gì.
Dương Duệ liền thoắng nói chuyện phiếm ở đầu dây bên kia điện thoại: “Noãn Tâm, ngày hôm đó anh chàng đẹp trai bước ra từ phía sau là ai thế”
“Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tò mò thôi! Ôi trời ạ… từ khi tớ lớn lên, lần đầu tiên tớ nhìn thấy một người đàn ôngđẹp trai như vậy! Khí chất đó… khuôn mặt đó, ôi mẹ ơi! Tớ cảm thấy rằng sau khi tớ nhìn thấy một người đàn ông tuyệt vời như vậy, sau này người phàm đều sẽ không thể “lọt được vào mắt tớ nữa rồi! Thật là đẹp trai quá đi