Chương 905: Chỉ khi ở cạnh em, mới không nhịn được mà dỗ dành
Tô Noãn Tâm theo Lệ Minh Viễn cùng nhau bước vào phòng. Lệ Minh Viễn đóng cửa phòng, đẩy cô vào tường.
Tô Noãn Tâm trong tiềm thức có chút lo lắng: “Chú…. “Vẫn muốn khóc?”
“Em không có. “Mắt lại đỏ rồi.”
“Chú, xin lỗi… “Đã nói rồi, anh không tức giận”
“Nhưng em không tin, em thấy chú chắc chắn đang tức giận” “Không giận, chỉ là có chút khó chịu. “Chú thấy khó chịu chỗ nào”
“Trong lòng.”
“Tại sao?”
“Có thể là do không quen…
“Sao chú lại không quen?”
“Bởi vì em không có ở đây…
Ánh mắt Lệ Minh Viễn trở nên thâm thúy. Anh thu tay nhốt cô gái nhỏ vào tường.
Tô Noãn Tâm không thể động đậy, ngơ ngác nhìn anh, chớp chớp mắt nói: “Chú à, sau này em….sẽ không bao giờ rời xa chủ nữa, cho dù em không ở bên cạnh chú thì mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho chú, nhắn tin cho chú, được không”
“Còn có gì nữa không?”
“Hả còn gì nữa?” “Phát trực tiếp xuống bếp? Qua đây nấu cơm cho ông nội ăn? Chỉ là không nấu cho anh ăn sao?”
“Phù….Chú xem em phát trực tiếp rồi à?”
“Ừm, còn thưởng thức nữa… “Em đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc phát trực tiếp đó, còn có tiền bán thịt khô….em đều đưa hết cho chú giữ, coi như là phí bao nuôi”
Lệ Minh Viễn thấy bộ dạng của cô như phát tài, không nhịn được mà cười: “Kiểm được bao nhiêu tiền?”
“Nhiều hơn là đi đóng phim, còn có rất nhiều người thưởng cho em….Lúc Minh Dao kí hợp đồng với app này cũng giúp em kí rồi, đều là hai mươi phần, được thưởng mười triệu thì em có thể lấy tám triệu!
Minh Dao cũng kiếm được rất nhiều….Cô ấy càng ngày càng biết cách ăn nói, thậm chí còn giỏi hơn em!”
“Ừm, anh thấy rồi”
Đã rất lâu rồi chưa trải qua cảm giác này.
Cô nhóc ở trong vòng tay anh, cứ nói ríu rít không ngừng, hệt như một đứa trẻ.
Trong lòng Lệ Minh Viên cuối cùng cũng cảm thấy được sự bình yên. Nhìn thấy cái miệng nhỏ cứ ríu rít của cô nhóc, anh không nhịn được, cúi người hôn lên.
Tô Noãn Tâm “a” lên một tiếng, âm thanh đang nói đột ngột dừng lại Sau khi hôn xong, cổ họng Lệ Minh Viên khế cuộn lại, vẻ mặt ngưng trọng, không dám ngẩng đầu, cô nhóc đỏ mặt: “Ừm? Sau kì nghỉ lê sẽ về nhà sao?”
Tô Noãn Tâm không nói gì nhưng gật đầu lia lịa Khóe môi Lệ Minh Viên hơi cong lên: “Hứa với anh, cho dù có chiến tranh lạnh với anh, tính tình nóng nảy…trong lòng không vui thì đều phải về nhà, được không?”
Tô Noãn Tâm nhướng mi, nhìn vào mät anh nói: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì….chỉ có khi nhìn thấy em, anh mới không nhịn được mà dõ dành em”
Em không ở bên cạnh thì vân có thể chịu được Sắc mặt Tô Noãn Tâm đỏ bừng, cúi đầu nói “Không nhìn thấy….là không muốn dö dành nữa Sao?”
“Ừm, có thể nhãn nại được”
Tô Noãn Tâm vùi đầu vào trong tay anh, vòng tay qua eo anh nói “Em không muốn chú dô dành em, là em đã sai, tự đi tìm cái chết, làm loạn một cách vô lý, dựa vào cái gì mà còn muốn chú dô dành em…chú lại không có làm gì sai, còn muốn dỗ em, bao nhiêu là oan ức, em không muốn chú phải chịu oan ức. Sau này em sẽ nhận lôi sai”
“Anh không thấy oan ức”
“Chú là chịu oan ức nhưng không chịu nói”
Nhưng chú thực sự là phải chịu thiệt thòi, chú không có già mồm như vậy.
Từ đầu đến cuối, là không có cùng cô nhóc tranh cãi gì cả.
“Chú…đã hơn một tháng rồi em chưa có về nhà, mẹ em không hỏi gì sao?”
“Anh đã giải thích với bà ấy rồi, giữa chúng ta không có vấn đề gì cả, em không có về nhà là bởi vì đoàn làm phim không nghỉ lễ”