Chương 870: Cái quái gì cũng coi thành bảo bối?
Tô Noãn Tâm đi tới ôm lấy eo của anh nói: “Chú ơi… Người ta không nỡ xa chú”
Lệ Minh Viễn vỗ về lưng cô, nói: “Ngốc Đáy lòng không khỏi khẽ động.
Hình như cảm giác ỷ lại của nhóc cun đối với anh càng lúc càng mạnh.
Trước kia cô rất mong chờ được đến đoàn làm phim. Hiện tại không ngờ lại nói không nỡ xa anh.
Tô Noãn Tâm chu mỏ nói: “Tại sao chú lại nói em ngốc…
“Chính là ngốc.”
“Chú mới ngốc ý!”
“Ừ… Anh cũng ngốc.
“Hừ, rõ ràng chú không nỡ xa em… Tô Noãn Tâm cọ cọ vào ngực anh.
“Ừ, không nỡ.
“Nhưng chú lại không thẳng thắn như em, em không nỡ sẽ nói thẳng, chú thì lại không nói.
“Sau này hãy nói, đoàn làm phim của ông Ngô cách đây không xa… Nếu buổi tối không có việc gì thì có thể trở về”
“Biết rồi.”
Ngày nghỉ cuối cùng trôi qua một cách vội vã.
Nhiếp Hạo vừa xuất viện thì trực tiếp mang theo Minh Dao quay trở lại đoàn làm phim.
Tô Noãn Tâm có cảm giác như con gái mình nuôi lớn bị người khác cướp mất.
Vừa về tới đoàn làm phim, Minh Dao nhìn thấy coi thì chạy vội về phía cô nói: “Đang chị, em nhớ chị chết mất.”
“Nhưng đàn chị của em thì lại không nhớ em chút nào!”
“Đàn chị ghen rồi, ha ha!” Nhiếp Hạo cười nhạt đi tới, trong miệng còn ngậm một cây kẹo, anh ta bóc một cây kẹo khác nhét vào mồn của Minh Dao, nói: “Đừng để ý tới cô ấy.”
Tô Noãn Tâm trợn mắt nói: “Ảnh để Nhiếp, anh nói cái gì đó… Dụ dỗ Minh Dao nhà tôi không cần tôi luôn”
“Hiếm có con gái nhà người ta, nuôi chơi! “Vậy anh đi mà tìm cô giáo của tôi mà nói chuyện! Chưa chắc bà ấy đã vui lòng cho anh nuôi đâu.”
“Bạch Kỳ Sương sẽ không vui lòng đâu… Cho nên tôi định bí mật vụng trộm nuôi chơi!
“Đây là cái sở thích gì chứ…
Ống Ngô thở phì phò chống gậy đi tới nói: “Vân còn tâm trạng đứng đây nói chuyện phiếm à? Nhìn xem đã trễ bao nhiêu thời gian rồi! Bộ phim này đừng nghĩ sẽ phát sóng được trong năm nay!”
“Ông nội, ông định phát sóng luôn trong năm nay sao? Nhanh như thế á?”
Nhiếp Hạo giải thích nói: “Ông Ngô quay phim không giống như những người khác, vừa quay phim vừa chế tác hậu kỳ, đã quay xong là sẽ không thay đối kịch bản, cho nên, thời gian quay phim tương đối nhiều, nhưng không ảnh hưởng tới lịch trình phát sóng”
“Đã hiểu… Vậy chúng ta tranh thủ thời gian đi thay quần áo thôi! Hình như hôm nay lửa giận của ông nội rất lớn”
Nhiếp Hạo nhíu mày nói: “Là lôi của tôi khiến lịch trình bị chậm trẻ quá lâu”
“Đi nhanh lên đi”
Hai người lớn và một đứa bé chạy như điên về phía phòng trang điểm Ông Ngô hùng hùng hổ hổ ở phía sau bọn họ.
Đoàn làm phim khôi phục lại bộ dạng náo nhiệt nhau trước Cảnh quay buối sáng mới quay được một nửa thì đoàn làm phim có một vị khách không mời mà đến.
Minh Dao ngồi trên đùi ông Ngô xem camera cùng ông ta, đột nhiên cô bé giống như là nhận ra cái gì đó, theo bản năng nhìn về phía sau lưng ông Ngô, vừa nhìn đã thấy Kỷ Vân Như đứng ở đó, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn nó.
Vẻ mặt Minh Dao tái nhợt, rụt vào ngực ông Ngô.
Ông Ngô ngây người cúi đầu nhìn Minh Dao nói: “Minh Dao, sao thế?”
“Ông… Ông Ngô… Hình như ông có khách…
“Khách gì mà khiến con bé này sợ đến như vậy?” Đến cả nói cũng không dám nói.
Ông Ngô vô thức quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt Kỷ Vân Như đang tươi cười đi về phía ông ta “Cậu, đã lâu không gặp.”
Ông Ngô trực tiếp liếc mắt nói: “Cậu còn tưởng là ai mà khiến con bé này sợ hãi như vậy.”
Lúc này ông ta mới nhớ tới, hình như con bé trên đùi ông là con gái riêng của nhà họ Lục.
Khó trách sát khí trong mặt cháu gái lại nông đậm như vậy.
Kỷ Vân Như tức giận nói: “Cậu càng già càng hồ đồ rồi sao, cái quái gì cũng coi như là bảo bối”