Chương 826: Quả thực vô pháp vô thiên
Hai vợ chồng ngồi sóng vai, trên mặt có treo nụ cười, Lệ Minh Viễn lúc ba tuổi, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn nhìn vào trong ống kính.
Một nhà ba người nhìn rất là hòa thuận.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Tâm nhìn thấy bộ dáng cười xán lạn của chủ nhà mình… Trông thật là đáng yêu.
Chỉ tiếc là sau này chú ấy không còn cười tươi như vậy nữa.
Cô không nhịn được tức giận nói: “Lam Thanh Như bị ngu… Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà vì một người đàn ông phẫu thuật thành bộ dạng hiện tại, có đáng không?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Bà ta sẽ hối hận.
“Há?”
“Không có việc gì.
Chuyện Lệ Lâm phản bội sẽ khiến Lam Thanh Như đau đến không muốn sống.
Nhưng nhóc con không cần phải biết những chuyện này.
“A a… Nhưng em cảm thấy thật đáng tiếc, bộ dáng của chủ giống y như mẹ chú vậy”
“Còn cả chú Lệ nữa, lúc còn trẻ trông thật là đẹp trai! Nhìn tấm này nè, mọi người đều nhìn vào trong ống kính, chú Lệ lại nhìn mẹ của chú, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
“Ừ, bố anh… Rất yêu bà ta ”
Không nói tới bà ta nữa, bà ta chính là một kẻ ngu xuẩn. Vốn dĩ khi Lệ Minh Viễn nhìn thấy những tấm hình này xong, trong đầu lại nghĩ tưới vài hồi ức không tốt,tâm tình cũng có chút phiền muộn theo.
Nhưng khi nghe nhóc con nói những lời này, khép môi anh hơi cong lên, tất cả phiền muộn bị quét hết sạch sành sanh.
Anh thấy nhóc con lật đến trang cuối…
Đó là tấm ảnh anh vừa mới ra đời, không mặc quần áo nằm bên trong bồn tắm…
Lệ Minh Viễn muốn đưa tay che tấm ảnh lại theo bản năng.
Tô Noãn Tâm cũng đã nhìn thấy, cười ha ha thành tiếng.
“Ha ha ha ha… Chú, chủ chắc là không muốn em cười chết đấy chứ… Đây là ảnh lúc chủ vừa mới ra đời sao, cái miệng vẫn còn đang mếu máo kìa…
– Ha ha ha ha… Còn cả tấm này nữa, chắc là lúc chú được sáu tháng nhỉ… Còn đang đóng cả bỉm kìa… Hồi bé em không đóng được bỉm, mẹ em đều quấn tã cho em.. Ha ha ha ha…”
Trong lòng Lệ Minh Viễn quả thực sụp đổ Khóe môi anh run rẩy lạnh lắm lùng nói bên tai cô: “Vậy sao? Ngày mai anh sẽ bảo dì Tô về nhà tìm mang cho anh xem một chút nhỉ?”
– Tiếng cười của Tô Noãn Tâm lập tức im bặt:n “Không muốn! Em không muốn chú nhìn thấy ảnh chụp em mặc tã đâu!” “Tô Noãn Tâm, hình từ nhỏ đến lớn của anh, mỗi tấm đều bị em nhìn thấy hết, hiện tại em nói không cho anh xem ảnh của em sao?”
Nhớ đọc truyện trên tru”Em không cho! Em cũng có ảnh chụp không mặc quần áo! Chó cho chú tìm mẹ em đòi xem.”
“Em nói không tính!”
“Chú thối!”
“Ai bảo em cười anh! Anh tốt bụng cho em xem ảnh chụp để em đền bù nuối tiếc, em thì hay rồi, quay sang cười lại anh!”
Cô thật cho rằng anh không biết tức giận sao! “Chú ơi, người ta biết sai rồi mà…”
“Tô Noãn Tâm, em nghĩ xin lỗi hữu dụng sao?”
“Chú à, người ta thật sự biết sai rồi mà. Cầu xin chú đừng xem hàm được không… Để em hôn chú một cái nhận lỗi được không?”
“Không được!”
Tô Noãn Tâm thấy chủ động hôn không có tác dụng, thể là bắt đầu vòng hai tay ôm lấy cổ Lệ trên Minh Viễn… Bắt đầu dụ dỗ anh.
Cô hôn lên mặt anh một vài nói: “Chú ơi… Như vậy được chứ?”
“Tô Noãn Tâm, em cho rằng chiêu này có thể dùng được sao?”
“Hả? Chiều này chưa từng thử qua… Em cũng đâu biết có dùng được hay không đầu, phải thử một chút mới biết được.”
Tô Noãn Tâm không ngừng cố gắng… Hôn lên cổ Lệ Minh Viễn.
Yết hầu của Lệ Minh Viễn nhấp nhô theo bản năng .“Chú à… Như vậy đã đủ rồi chứ?”
“Anh nói, vô dụng” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói. Nhưng trên mặt đã sắp không thể kiềm chế Con nhóc này có biết nếu cô cứ tiếp tục sẽ có kết quả như thế nào không? Quả thực là vô pháp vô thiên.