Chương 539: Đẹp như một bức tranh thủy mặc
Cô ấy không phải đang đau đớn một mình. Trông ông ấy so với cô còn đau khổ hơn.
ít nhất cô ấy còn có Minh Dao!
Còn ông ấy…chẳng có cái gì.
Chỉ có một gia đình lộn xộn… không ai có chút ôn nhu.
Còn có một người vợ như Kỷ Vân Như. cũng không phải đích thân sinh ra con trai.
Mấy năm nay ông ấy đã có được cái gì?
Nghĩ đến cảnh đó, Bạch Kỳ Sương cảm thấy hít thở không thông.
Ngô Thu có chút không đành lòng nói: “Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ. Cậu đang ốc không mang nổi mình ốc, còn quản được anh ta sao?
Đúng vậy.
Cô ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, còn phải chăm sóc Minh Dao.
Nhưng đáng buồn nhất chính là, cô không còn tư cách để chăm sóc anh ấy nữa.
Có thể đối mặt với câu nói này, đều đã là một loại chuyện xa xỉ.
Ngô Thu trong phòng làm việc, Bạch Kỳ Sương khóc đến nỗi không thành tiếng.
Bên ngoài biệt thự, Lục Viễn Phương ngồi ở trong xe, lại cười như một đứa trẻ đang ăn kẹo.
Thật tốt.
Trong mắt cô ấy, còn có ông.
Trong lòng cô ấy, còn nhớ về ông.
Vậy là đủ rồi. Có động lực để sống tiếp rồi.
Sinh thời. Ông ấy còn muốn cùng cô ấy lại thoải mái nói chuyện tình cảm oanh oanh liệt liệt một hồi.
Cô ấy ở trong mắt ông, mãi mãi như lúc ban đầu, cô gái quyến rũ ấy như một người chị tâm tình.
Sinh thời, ông còn muốn đưa Minh Dao, cùng đi trượt tuyết, đền bù cho Minh Dao tất cả.
Ông sẽ cố gắng như thể đột nhiên tất cả đều có động lực.
Cuộc sống trầm lặng, lại trở nên sống động.
Bởi vì…cô ấy Ở cửa biệt thự, Tô Noãn Tâm trên người mặc chiếc áo lông, dưới chân mang dép lê, ban đêm đứng dưới trận tuyết lớn bay tán loạn, lo lắng chờ đợi.
Minh Dao đã vào trong phòng, bị Tô Ngọc Mỹ đưa đi.
Đột nhiên trong đêm tối, một ánh sáng chiếu qua đây. Bên trong xe, Lệ Minh Viễn nhìn thấy phía trước, trên người cô nhóc vẫn mặc chiếc áo lông màu đỏ như buổi sáng đó, cuốn chặt chân đi dép lê về phía anh.
Một khuôn mặt thanh tú đỏ bừng vì lạnh.
Dưới màn tuyết rơi dày đặc. toàn cảnh đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Lệ Minh Viễn một đôi mắt thâm thúy, trông có chút ngốc nghếch.
“Chủ tịch, cô Tô đang ở bên ngoài chờ ngài.”
Lệ Minh Viễn bị tài xế gọi giật mình, lập tức mở cửa xuống xe.
Chạy điên cuồng đến bên cô bé, bước tới đó.
Cô nhìn anh, khuôn mặt cô lập tức tràn ra nụ cười rạng rỡ, dưới tuyết nhìn rất cảm động. Lệ Minh Viễn cảm thấy trái tim mình sẽ tan chảy bởi nụ cười này.
“Chú! Chú cuối cùng đã về rồi!”
“Chờ có lâu không?”
“Cũng không lâu lắm.”
“Tại sao không vào nhà chờ, không thấy lạnh sao?”
Lúc Tô Noãn Tâm không khí thoát ra từ cô ấy biến thành sương mù. Sao lại có thể không lạnh được.
Nhiệt độ đã giảm mạnh trong vài ngày qua, và mùa đông có cảm giác lạnh hơn những năm trước.
“Chú à! Em vẫn khỏe, ăn nhiều mặc nhiều, chú có lạnh không?” . Từ khi Lệ Minh viên có nhận thức, anh ấy luôn một thân mặc bộ đồ đen. Mùa hè, đến thu, đông, cũng chưa từng thay đổi.
Anh ấy không thấy lạnh sao?
“Trong xe không lạnh, bây giờ cảm thấy có chút lạnh. Vào nhà đi Tô Noãn Tâm đột nhiên nắm lấy tay anh, nhíu mày nói: “Chú chỉ muốn phong độ mà không cần ấm, tay chú rất lạnh, nhất định lạnh chết rồi!”
Nói xong, liền trước tiếp bắt lấy tay kia, nhép vào trong túi áo của mình.
– Đi thôi, mau vào nhà. Lệ Minh Viện cúi đầu nhìn. bị nha đầu này lấy tay nhét vào túi áo, không hiểu sao có chút buồn cười.
“Không hỏi anh về chuyện của cô giáo sao?”
Cô gái nhỏ đang đợi ở đây trong giá lạnh, không phải vì điều này.