Chương 382: Nói đến trà xanh và bạch liên hoa thì còn ai có thể địch lại Cố Thanh Nhã chứ?
Một tiếng “choang…” vang lên giữa hội trường.
Đột nhiên rượu vang trong ly của Cổ Thanh Nhã bị đổ xuống chiếc váy trắng tinh của Tô Noãn Tâm, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan nát.
Trên thân váy trắng muốt của Tô Noãn Tâm dính đầy màu đỏ loang lổ của rượu vang, nhìn có vẻ rất dễ bị người khác chú ý.
“Xin lỗi cô Tô… tôi không có cố ý”
Tô Noãn Tâm còn chưa kịp nói gì thì Lâm Xuân Mạn đứng bên cạnh đã xù lông lên.
“Cố Thanh Nhã, tôi thấy cô cố ý thì có! Đường rộng thênh thang thế này, cô lại không đi, nhất định phải chen qua người khác, cô lại dám nói cô không cố ý sao?”.
“Trời đất… tôi thực sự không nhìn thấy các cô đột nhiên đi về phía này, xin lỗi.. tôi có thể đến cho cô một chiếc váy khác.”
Lời xin lỗi của cô ta cũng có vẻ chân thành, hơn nữa còn tình nguyện bồi thường, người xung quanh thấy vậy thì đều cảm thấy thái độ nhận sai của cô con gái nhà họ Cố rất thành khẩn.
Nhưng Lâm Xuân Mạn thì khác, suýt chút nữa thì tức đến mức thở không ra hơi, cô ấy ghét nhất loại người giả tạo như thế này đó được chưa hả?
Lâm Xuân Mạn vừa định nổi giận thì đã bị Tô Noãn Tâm kéo rồi nói: “Xuân Mạn, đừng làm loạn nữa… xung quanh có nhiều người đang nhìn đó, chút nữa biến thành trò cười cho người ta, thể nào khi trở về cũng bị mẹ cậu mắng cho một trận” Lâm Xuân Mạn nghe thấy vậy thì mới nhìn lại, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt với Cố Thanh Nhã.
Tô Noãn Tâm lạnh nhạt nói: “Lần sau cô Cố đi đường nhớ phải nhìn đường cẩn thận… chiếc váy cũng không cần cô phải đến đâu, tạm biệt”
Cô nói xong liền kéo Lâm Xuân Mạn rời đi.
Cố Thanh Nhã không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi, thế mà con khốn này lại không mắc mưu. Nhìn hướng bọn họ đi thì có vẻ là muốn đến hội trường buổi đấu giá.
Chứ không hề có ý định rời đi.
“Cô Tô chờ một chút.”
Cố Thanh Nhã gọi rất lớn tiếng nên Tô Noãn Tâm không thể không quay lại hỏi: “Cô Cố vẫn còn chuyện gì sao?”
“Noãn Tâm, chẳng lẽ em không chịu gọi chị một tiếng chị gái sao?”
Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Cổ Thanh Nhã, rốt cuộc cô muốn nói gì?”.
“Noãn Tâm, chị biết chuyện em là con gái riêng của nhà họ Cố đã làm cho em nghĩ rằng người chị gái là chị đây không thích em, cho nên em mới không thích tiếp xúc với chị… nhưng cho dù em không thích chị đi chăng nữa thì chúng ta vẫn là chị em có quan hệ huyết thống…”.
Từ trước đến nay, giới nhà giàu cao quý như Kỷ Vân Như đều xuất hiện cuối cùng.
Đến khi buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi mới khoan thai đi đến, Thật trùng hợp là bà ấy vừa mới bước vào đã được chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ như vậy…
Thế mà Tô Noãn Tâm lại là con gái riêng của nhà họ Cố sao? Ha… Lệ Minh Viễn có biết chuyện này không?
Ánh mắt của tất cả khách khứa đến tham dự buổi đấu giá đều tập trung vào Tô Noãn Tâm chỉ vì câu nói đó của Cố Thanh Nhã.
Tô Noãn Tâm bất giác nắm tay thật chặt, chau mày nhìn Cố Thanh Nhã những trước sau vẫn không nói gì.
Lâm Xuân Mạn thực sự không nhịn được nữa, cất giọng điệu tràn đầy sự mỉa mai nói: “Cố Thanh Nhã, chẳng phải cô chỉ muốn tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện Noãn Tâm là con gái riêng của nhà họ Cố các người thôi sao, có đến mức phải bày trò như vậy không? Cô lại định làm ai thấy chán ghét nữa thế?” .
Tô Noãn Tâm nghe vậy liền hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin lỗi cô Cố, mong cô đừng nhận bừa người thân ở đây, tôi mang họ Tô chứ không phải họ Cố… Tôi không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Cố các người cả”
Hốc mắt Cố Thanh Nhà liền đỏ ửng lên, cô ta nói: “Noãn Tâm… chị thật sự rất thích cô em gái như em, chị nghe mọi người nói về cảnh ngộ của em lúc còn nhỏ thì cảm thấy vô cùng đau lòng. Em và mẹ em nương tựa vào nhau sống qua ngày trong con hẻm nhỏ xa xôi hẻo lánh như thế…
sau này chị mới biết ở đó đã xảy ra mấy vụ trẻ em vị thành niên bị quấy rối tình dục làm chị sợ chết khiếp. Chị đã cầu xin bố đón em về nhà nuôi dưỡng rất nhiều lần…”.
Cmn! Biết dựng chuyện như thế cơ à?
Nói bóng nói gió chuyện cô lớn lên ở một nơi như thế… là muốn ám chỉ cô không sạch sẽ sao?
Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy hôm nay đúng là cái ngày chó má… Nói đến trà xanh và bạch liên hoa thì còn ai có thể địch lại Cổ Thanh Nhã chứ?