Chương 367: Tô Noãn Tâm rượu vào lời ra
Nhìn thấy Lệ Minh Viễn, cô cười ha hả nói: “Chú… chứ không phải chú của em… chú là Minh Viễn của mẹ em… bà ấy đối xử với chú còn tốt hơn với em… ôi, em ghen mất thôi!
“Đó là mẹ của em, không phải mẹ của chú, dựa vào cái gì mà đối xử với chú tốt hơn cả em chứ!”
“Câu này Minh Viễn câu kia Minh Viễn, gọi thân mật như vậy… tức chết em rồi”
Lệ Minh Viễn run rẩy khóe miệng nói: “Không phải em nói chia mẹ cho anh một nửa sao?”
Đây là đang tức giận sao?
Tô Noãn Tâm có chút hoảng hốt… cô từng nói những lời này sao?
Hình như là từng nói…
Ờ, hình như thế.
“Mới một nửa mà thôi… Vậy thì cũng không thể hơn em được… mẹ của em tốt như vậy, đã chia cho chú một nửa rồi, sau này chú phải đối tốt với em gấp bội lần mới được.”
“Được, đối xử với em tốt gấp bội lần, bây giờ có thể về nhà được chưa?”
“Không… em còn muốn uống rượu… chú, chú uống cùng em được không… hôm nay em vui lắm, em thấy mẹ em vui là em vui rồi… cuộc đời này của mẹ em thật đáng thương… gặp phải một tên đàn ông cặn bã, sinh ra em… tên đàn ông cặn bã đó cũng không chịu trách nhiệm…”.
“Cũng may chủ nhà em không phải loại đàn ông xấu xa đó… chú phải có trách nhiệm với em, nếu không thì em lại đáng thương giống mẹ em mất..”
“Ừm, em có anh… không đáng thương, ngoan, về nhà được không?”
“Nhưng mà chú ơi… em vẫn rất là vui, còn muốn uống nữa, chú uống cùng em một chút được không?”
Thấy cô gái trước mặt này đã say khướt thành như thế này… khuôn mặt cũng đỏ ửng lên như quả táo.
Đôi mắt mông lung say lờ đờ, như phát ra ánh sáng.
Lệ Minh Viễn vô thức cũng mềm lòng… đã uống say rồi thì không ngại uống say hơn.
Vừa hay, uống nhiều rồi về nhà cô gái này cũng sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Anh theo bản năng đáp một câu: “Được.”
Tô Noãn Tâm lập tức vui vẻ phất tay nói: “Phục vụ, mang một ly rượu vang đỏ tới đây!”
“Vâng ạ, lên ngay đây”
“Chú nhà em thật tốt… em thích nhất chủ nhà em.. mọi người đều hâm mộ em có một người chú tốt… đều muốn giành chú với em, nhưng em không cho ai đâu… chú là của em, của một mình em thôi.”
“Ừm… của một mình em”
Giờ phút này, trái tim Lệ Minh Viễn mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
“Không cho ai hết!”
“Ừm, ai cướp cũng không cho” Của em, tất cả đều là của em.
“Ha ha ha ha ha… chú., sau này em phải làm ảnh hậu”
“Được, cho em làm ảnh hậu”
“Sau này em muốn sinh một cô con gái đáng yêu giống như Minh Dao.”
“Được… sinh một cô con gái đáng yêu như Minh Dao”
“Vì sao chú lại đối xử tốt với em như vậy… em muốn cái gì chú cũng sẽ cho em sao?”
“Ngoan… cái gì cũng sẽ cho em”
Cho dù Tô Noãn Tâm có uống say, ý thức không được rõ ràng lắm nhưng vẫn muốn nói gì đó.
Đều tại người đàn ông trước mắt này đột nhiên nói ra một câu quen thuộc… khiến cô ngây ngẩn cả người.
Sau đó lại cả kinh nói: “Chú bảo em… ngoan ngoãn ở trên giường sao?”
“Tô Noãn Tâm, trong đầu em nghĩ mấy thứ linh tinh gì vậy?”
“Lần đầu tiên chú nói những lời này… chính là ở trên giường… ôi ôi, chú, lần đó đau lắm… đau kinh khủng, đau đến phát khóc luôn mà chú còn không buông tha cho em… chú cái gì cũng tốt, nhưng lần đó… chú hư lắm hư lắm”
“Hư đến nỗi em muốn đánh chết chú luôn.” Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Ngoan… sau này sẽ không đối xử với em như vậy nữa”
“Chú nói lời phải giữ lời đấy nhé… sau này chỉ được nhẹ nhàng với người ta, không được cưỡng ép người ta… còn nữa, chú yên tâm, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy chú đang ngủ trên giường, em đều muốn nhào vào chú… nhưng em sẽ cố kìm chế lại!”