Chương 349: Ai bảo chú không quan tâm đến em!
“Làm thế nào để thư giãn?”
“Ví dụ như rủ bạn bè đi chơi! Ca hát, đi bar! Leo núi, đi du lịch, chơi bóng, xem phim,… Trên đời này có rất nhiều kiểu vui chơi thú vị, chẳng lẽ chú chưa từng thử ?”
Tô Noãn Tâm có thể không tin điều đó… Lệ Minh Viễn thật sự chưa từng thử.
Anh được bồi dưỡng và nuôi dạy như một người thừa kế, mỗi người đều phải đề phòng người bên cạnh muốn lấy mạng của mình.
Người bạn duy nhất xung quanh anh là Tân Thiên.
Anh chưa bao giờ chơi những thứ mà những người bình thường chơi hàng ngày.
Thấy anh không trả lời, Tô Noãn Tâm không khỏi kinh ngạc: “Chú, chú thật sự chưa từng trải nghiệm à!”
“Chưa từng trải nghiệm rất kỳ lạ sao?”
“Không kỳ lạ sao? Trời ạ… Chú à, chúng thật sự là quái thai, chú lớn hơn em nhiều tuổi như vậy mà chưa từng thử những thứ mà em đã chơi!”
“Tô Noãn Tâm!” Cô lại nói anh là một kẻ quái thai!
“Ha ha ha ha… Chú ơi, chú đợi em cười một lát… Trên đời này làm sao có người như chú vậy chứ?”
Có lẽ là do mắt anh mù nên lúc nãy mới thấy rằng cô gái này rất đáng yêu.
Rõ ràng là một tên ma quỷ.
Thật sự buồn cười à, sao lại khiến cô có thể cười đến như thế này?
Lệ Minh Viễn tức giận đến mức xoay lưng về phía cô, đắp kín chăn bông để đi ngủ.
Anh không muốn nói chuyện với cô nữa.
Thấy vậy, Tô Noãn Tâm vội vàng nhịn không được cười nói: “Chú, em sai rồi… em không cười nữa, chú xoay người lại đi!”
“Ngủ đi!” Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói.
“Chú à, buổi trưa em ngủ quá nhiều nên hiện giờ vẫn không ngủ được. Chú có thể nói chuyện với em một lát được không, em hứa sẽ không cười nhạo chú” Chỉ có phần ót của Lệ Minh Viễn trả lời cô.
Người đàn ông này nói không quan tâm đến cô thì sẽ thật sự phớt lờ cô.
Nhưng buổi trưa Tô Noãn Tâm thật sự ngủ rất nhiều nên hiện giờ mới có tinh thần đến thế.
Đặc biệt là sau khi cô nói chuyện với chú thì cũng không còn suy nghĩ lung tung kỳ quái nữa nên càng trò chuyện sôi nổi hơn.
Nhìn thấy Lệ Minh Viễn không để ý đến mình, chân của Tô Noãn Tâm dưới chăn bông cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Lệ Minh Viễn nằm xuống thật an ổn thì cô nhóc phía sau lưng cũng không có hành động gì. Khi anh chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì anh cảm thấy…
bắp chân của mình bị cô nhóc cho vào hai cái.
Lệ Minh Viện di chuyển chân của mình về phía trước tránh xa chân cô nhóc ra.
Các ngón chân của cô nhóc lại duỗi về phía trước và tiếp tục cào…
Lệ Minh Viễn nóng nảy vươn tay xuống giường, nắm lấy bàn chân Tô Noãn Noãn.
Anh cảnh cáo: “Không được lộn xộn nữa”
Sau lưng là cô nhóc đang oan ức nói: “Ai bảo chứ không quan tâm đến em!”
Cô có phải là người đã cười anh trước không!
“Chú à, đừng tưởng rằng chú nắm một chân của em thì em không thể làm gì với chú! Em còn có một chân nữa!”
Nói xong, cô duỗi bàn chân còn lại ra và tiếp tục dùng ngón chân chọc vào chân của anh.
Lệ Minh Viễn gần như ép đến mức không còn cách nào khác phải nhanh chóng đem chăn bông quấn lên người của Tô Noãn Tâm, khiến chân của cô rời xa khỏi người của anh.
Sau đó, anh giam Tô Noãn Tâm trong chăn bông. Trong bóng tối, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói: “Em còn có thể cử động được không?”
“Này, chú… Đừng quên rằng em còn có hai tay!”
Vừa nói cô vừa vươn hai tay từ trên giường ra véo má Lệ Minh Viễn với tốc độ cực nhanh Lệ Minh Viễn không khỏi cứng đờ: “Buông tay”
“Em không buông… Chú không nói chuyện phiếm với em còn không cho em nghịch phá! Chú có biết đối xử với người không ngủ được như thế tàn như ra sao không?”
“Tô Noãn Tâm, em còn như thế, có tin rằng anh sẽ đuổi em ra ngoài ngay không?”
“Em không tin… chú sẽ không đối xử với một người phụ nữ yếu đuối dễ thương như em vậy đâu.”
“Như em?”
“Yếu đuối?” Thật là chênh lệch một trời một vực.