Chương 336: Mơ thấy chú chết
Đúng vậy.
Chú không bố không mẹ.
Gia đình rối ren… ai cũng muốn anh chết và đoạt lấy quyền lợi từ anh.
Chú thật đáng thương …
Mặt chú bê bết máu, sợ quá.
“Hu hu… Chú ơi, sao chú không nghe thấy em?”
“Đừng sợ, chú à… Chú không có bố, em cũng không có bố…Chú không có mẹ, em cho chú cùng có mẹ… Ai cũng muốn chú chết nhưng em hy vọng chú vẫn khỏe mạnh.”
“Chú ơi, dù mất cả thế giới… chú vẫn có em!”
“Chú à…em luôn ở bên chú…có được không?”
Đã đến lúc tan làm nên Lệ Minh Viện đang đi đến phòng nghỉ và gọi Tô Noãn Tâm để cùng về nhà.
Nhưng anh lại phát hiện ra dường như cô nhóc đang gặp ác mộng… Trong lúc ngủ mơ luôn cứ khóc lóc và nói chuyện hoang đường.
Và những lời nói trong mơ… hầu như đều liên quan đến anh.
Anh không vội đánh thức cô mà im lặng đứng bên giường, lắng nghe những lời khóc lóc của cô…
Anh nghe cô nói “chú không có bố… em cũng không có, chú không có mẹ, em chia mẹ cho chú một nửa. Ai cũng muốn chú chết nhưng em hy vọng chú không sao, chú à.”
“Dù có mất cả thế giới thì chú vẫn còn em!”
“Chú à, em luôn ở bên cạnh chú có được không?”
Lệ Minh Viễn chỉ cảm thấy trái tim anh lúc này mềm nhũn…
Gần như không thể kiểm soát được, anh nói: “Được.”
Anh cho phép em ở bên cạnh làm bạn với anh.
Nhưng Tô Noãn Tâm, em nhất định phải làm được những gì mình nói.
Thế giới của anh… bước vào thì dễ nhưng bước ra rất khó.
Đây là những gì mà em đã nói.
Ngay cả trong mơ cũng đã nói!
Lệ Minh Viễn anh đây sẽ tin đó là thật!
Chỉ một thoáng… anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Tất cả những hờn dỗi ban đầu vào lúc chiều vì cô không nói với anh về chuyện của Bạch Kỳ Sương.
Bây giờ tất cả đã hoàn toàn tiêu tán.
“A! Chú! Đừng chết! Sau khi chú chết thì ai sẽ bảo vệ em!”
Đột nhiên, Tô Noãn Tâm ngồi dậy từ trên giường với khuôn mặt đầy nước mắt.
Sự dịu dàng tràn ngập trong lòng của Lệ Minh Viễn… đều bị tiếng kêu của cô mà biến mất hết đi.
Sắc mặt đầy u ám nhìn người trên giường vừa mới từ tỉnh lại từ trong mơ, lạnh lùng nói: “Ai chết?”
Tô Noãn Tâm đang ngủ mê man thì tỉnh lại từ trong mộng, nhìn thấy Lệ Minh Viện vẫn còn sống trước mặt thì nhanh chóng nhảy xuống giường và chạy đến ôm lấy Lệ Minh Viễn, để Lệ Minh Viễn ôm cô vào lòng.
Sau đó thì thấy cô ghé sát tại anh nức nở: “Hu hu… Chú à, chú không chết, thật là tốt quá..”
Cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay của anh, Lệ Minh Viễn cảm thấy hơi khó chịu… toàn thân căng thẳng trong vô thức.
Nhìn thấy cô nhóc khóc lóc như vậy, anh cũng không thể nói được câu nặng lời nào, một tay vô thức vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô: “Mơ thấy ác mộng à?”
“Ừm… Em mơ thấy chú đã chết”
“Nên sau đó… sợ anh chết đi thì từ nay về sau không còn ai bảo vệ em nữa? Tô Noãn Tâm, đối với em mà nói thì anh chỉ có tác dụng như thế sao?” Lệ Minh Viễn gần như bị chọc cười.
Tô Noãn Tâm sụt sịt nói: “Không phải…chủ yếu là thật sự không nỡ để chú chết đi, em sợi muốn chết… Chú mà chết thì sau này em phải làm thế nào?”
“Căn nhà đó cũng cho em, sau này em có nhà ở… Thẻ cũng cho em rồi, trong đó cũng có rất nhiều tiền, trong nhà cũng có rất nhiều trang sức.
Em không cần phải lo những chuyện này nữa… Cho nên, nếu không có anh thì em cũng không bị chết đói” Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói.
“Không giống… Chú là người tốt, nên sống lâu trăm tuổi… Sao có thể chết đượ!
cChú ơi, chú không biết đâu… khi em nhìn thấy chú chết trước mặt em, lòng em gần như đau đến chết.”
“Đau đến chết?” Ngay cả Lệ Minh Viễn cũng không nhận ra được tâm trạng của mình chỉ vì một câu nói của Tô Noãn Tâm mà biến đổi không ngừng.