Chương 333: Bạch Kỳ Sương có mối quan hệ thế nào với Tô Noãn Tâm
“Nhưng… Tổng giám đốc Lệ à, không ai có thể giúp cô ấy ngoại trừ anh… Cô ấy là nạn nhân lớn nhất của vụ việc đó.
Cô ấy không phải là tình nhân của Lục Viễn Phương… Cô ấy và Lục Viễn Phương đã bí mật yêu nhau trong ba năm. Sau đó, khi nhà họ Lục và nhà họ Ký kết thông gia với nhau nên Kỷ Vân Như đã bí mật điều tra ra được chuyện này nên mới khiến bọn họ lên trang nhất hai lần trong ba ngày.
Lúc đầu, Lục Viễn Phương không quan tâm chút nào, tôi đã thuyết phục Bạch Kỳ Sương buông tay, như cô ấy đã chìm quá sâu vào mối quan hệ đó nên không chịu hành động theo lý trí.
Cuối cùng là có kết cục như vậy… Nhiều năm qua như một con chuột trốn trong cống rãnh, trốn chui trốn lủi không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Gần như đã huỷ hoại cả một đời… Tôi không muốn cô ấy lại tiếp tục lộ mặt ra. trước công chúng, tôi chỉ muốn để cô ấy được sống phần đời còn lại như một người bình thường.”
Lệ Minh Viễn chế nhạo nói: “Nhìn tôi trông như một người tốt à? Không có chút liên quan gì đến nhau thì tôi sẽ đồng cảm mà giúp đỡ người khác ư?”.
Ngô Thu cười khổ: “Nhưng trên đời này… cũng chỉ có anh làm được điều đó. Kỷ Vân Như sẽ không buông tha cho cô ấy, nhà họ Lục cũng không buông tha cho cô ấy… Cô ấy còn có một đứa trẻ nữa… Cứ xem như huỷ hoại cuộc đời cô ấy thì con của cô ấy cũng vô tội mà.”
Lệ Minh Viễn hơi ngạc nhiên khi biết rằng Bạch Kỳ Sương thực sự có một đứa con.
Nó có phải là con của Lục Viễn Phương không? Tuy nhiên, những điều này không liên quan gì đến anh.
Anh dửng dưng nói: “Quản lý Ngô đã tìm nhầm người rồi. Tôi sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ một người không liên quan gì đến mình”.
Ngô Thu hít một hơi thật sâu nói: “Nếu… là vì cô Tô thì sao?”
Đôi mắt Lệ Minh Viễn hơi nheo lại nói: “Chuyện này liên quan gì đến cô ấy? Hay là quản lý Ngô cho rằng tôi giao nhóc con ấy cho cô, để cô dẫn dắt cô ấy thì cô có thể dùng cô ấy để uy hiếp tôi?”
Ngô Thu vội vàng lắc đầu nói: “Không… Tổng giám đốc Lệ không biết chuyện bên trong, anh nghe tôi nói rõ đã. Thực tế thì ngay từ đầu tôi không muốn nhận hai người mới không có chút căn bản nào, nếu không phải là do tôi biết được mối quan hệ của cô Tô và Bạch Kỳ Phương… Thì tôi nhất định sẽ không phá lệ mà nhận cô ấy và Dương Diễm”
“Mối quan hệ giữa Bạch Kỳ Phương và Tô Noãn Tâm là gì?” Tâm trạng của Lệ Minh Viễn lại bắt đầu trở nên xấu đi.
Nếu thật sự có quan hệ thì dường như cô nhóc dường như chưa từng nói với anh. Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Dường như nhóc con từng nói rằng ngoài mẹ của cô thì anh là người mà cô tin cậy nhất trên đời này. Dường như đây là một lời nói dối!
Trong lòng cô thật sự không quá tin tưởng anh!
Ngô Thu nhìn sắc mặt của Lệ Minh Viễn rất tệ, không gọi Tô Noãn Tâm là “cô bé của tôi” hay “bé con” thì trong lòng có phần không chắc chắn.
Không biết danh phận là sư phụ của Tô Noãn Tâm… Thì cái danh này đã đủ để Lệ Minh Viễn ra tay giúp đỡ Bạch Kỳ Sương hay chưa.
Tuy nhiên, cũng chỉ có một con đường này là có thể đi thử. Cô ấy không có lựa chọn nào khác.
“Bạch Kỳ Phương là sư phụ của cô Tô… Tôi chỉ biết về vấn đề này sau đó khi cô Tô thuyết phục tôi làm người đại diện cho cô ấy.”
“Sư phụ?”. “Không phải là một giáo viên bình thường, mà giống như một đệ tử… Cô Tô là đệ tử duy nhất của Bạch Kỳ Phương, cô ấy cũng không biết lại lịch của đối phương mà chỉ cảm thấy đối phương và mình có duyên, rất thân thiết nên kết thành quan hệ thầy trò.
Cô Tô có thể làm chứng về vấn đề này… Vì vậy, tổng giám đốc Lệ tuyệt đối không nên nghĩ rằng tôi và Bạch Kỳ Sương bắt tay nhau để gài bẫy cô Tô…chỉ vì muốn được anh giúp đỡ.
Sau này tôi cũng mới biết về mối quan hệ của họ. Theo những gì cô Tô nói với tôi là… Cô ấy cảm thấy cô ấy và Bạch Kỳ Sương rất hợp nhau vì Bạch Kỳ Sương yêu. thương cô ấy như con gái, giống như là mẹ của cô Tô dành cho cô ấy… Đều sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì nên trong lòng luôn lo lắng cho con…
Về phần Bạch Kỳ Sương, cô ấy cảm thấy Tô Noãn Tâm có tài diễn xuất… Cô ấy có một trái tim rất nhân hậu và cô ấy chỉ muốn dạy cho Noãn Tâm tất cả các kỹ năng diễn xuất của mình.
Cô ấy còn không biết việc tôi đến đây để nhờ anh giúp đỡ cô ấy… Vậy nên tổng giám đốc Lệ à, anh đừng nên suy nghĩ nhiều”