Chương 331: Tô Noãn Tâm, em đúng là một người vừa ngốc vừa vô lương tâm
Kỷ Vân Như tức giận đến mức siết chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay đều đã nổi lên. Bà ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lệ Minh Viễn…Được lắm, tôi sẽ ghi nhớ cậu, chúng ta còn nhiều thời gian!”
Nói xong thì phất tay rồi rời đi với sự tức giận tràn ngập trong lòng. Tám nữ bảo vệ phía sau cũng nhanh chóng đi theo sau.
Ngô Thu đứng ở ngoài cửa nghe trộm, khi Kỷ Vân Như đi ra thì cô ấy không kịp né tránh, vội vàng nép vào một bên lịch sự nói: “Bà Kỷ, đi thong thả.” Ngay lập tức, Kỷ Vân Như tát mạnh vào mặt cô ấy, mặt của cô ấy bị tát đến lệch sang một bên.
“Chuyện hôm nay, nếu cô dám đồn đại nửa lời… Tôi sẽ lấy mạng chó của cô”.
Khóe miệng của Ngô Thu vẫn nở nụ cười lễ phép, che mặt nói: “Bà Kỷ yên tâm đi, sao tôi lại có thể làm ra chuyện huỷ hoại uy tín của bà chứ?”
“Tốt hơn hết là cô làm được những gì cô nói!” Nói xong, Kỷ Vân Như sải bước rời đi. Ánh mắt của Ngô Thu đầy lạnh lùng.
Tô Noãn Tâm lao ra mắng Kỷ Vân Như sau lưng: “Kỷ Vân Như, bà có ngon thì đừng đi! Bà thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao, người nào bà cũng dám động đến đúng không?”
Bóng dáng Kỷ Vân Như đã bước vào thang máy. Nghe giọng nói của Tô Noãn Tâm, bà ta tức giận đến mức cắn chặt răng. Nhưng vì Lệ Minh Viễn nên hiện giờ bà ta thật sự không thể động vào cô. Chờ đi.
Sớm muộn gì cũng có một ngày… Lệ Minh Viễn sẽ bị bà ta giẫm dưới chân mình, tận mắt nhìn cô bị người khác sỉ nhục! Mối thù này, Kỷ Vân Như đã ghi nhớ thật kỹ! Ngô Thu nhìn thấy Tô Noãn Tâm còn muốn đuổi theo ra ngoài, trong lòng không khỏi kinh động… vội vàng vươn tay ôm lấy cô rồi nói: “Noãn Tâm, đừng đuổi theo nữa! Chị không sao..”.
“Không sao cái gì, mặt đã đỏ bừng rồi! Người đàn bà này thật là xấu xa!” Lý Mạnh đi đến, dở khóc dở cười rồi nói: “Cô Tô, tổng giám đốc mời cô vào.” Ngô Thu vội vàng nói: “Không sao… Đừng kích động, nhanh vào với chú của em đi.”
“Em biết rồi… Thư ký Lý à, anh cho người lấy vài viên đá để chườm cho chị Ngô một lát đi, nếu không thì lát nữa sẽ bị sưng lên đó”.
“Cô Tô, cô yên tâm. Tôi sẽ cho người mang đến”
“Được… Vậy tôi đi vào trước”
Trong phòng làm việc, tâm trạng Lệ Minh Viễn cảm thấy có chút phức tạp.
Vốn nghĩ rằng cô gái nhỏ này chỉ liều mạng bảo vệ một mình anh mà thôi… Không ngờ rằng cô cũng sẽ làm như thế với người khác.
Ngô Thu bị đánh, anh chỉ thấy được người trước mắt vào một cái đã biến mất. Cô gái này thật sự đã đắc tội với Kỷ Vân Như rất nặng.
“Chú… người phụ nữ này xấu xa quá, còn đánh người nữa chứ! Mặt của chị Ngô đã bị đánh đến nỗi đỏ lên rồi”
“Chú à, hôm nay bà ấy thật sự không phải đến đây để gây chuyện sao? Chỉ đến để nói lời cảm ơn với chú thôi à?”
“Chú ơi, tâm trạng của chú không tốt à?”
“..” Đột nhiên, Lệ Minh Viễn mất đi hứng thú để tiếp tục trò chuyện.
Thấy vậy, Tô Noãn Tâm vội vàng mở bánh ngọt đưa tới trước mặt, lấy ra một miếng đưa lên miệng, nói: “Chú đừng vì loại người này mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Nào, chúng ta ăn một miếng bánh ngọt, ăn một miếng bánh ngọt thì tâm trạng sẽ thoải mái”
Bị nhét bánh ngọt vào miệng… Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, vẫn há miệng cắn. Bánh ngọt thì quá ngọt, các cô gái nhỏ đều thích ăn. Anh nghĩ là vậy, nhưng anh vẫn rất nể mặt cô mà nuốt xuống.
“Thế nào? Ăn có ngon không?”
“Cũng được… Vừa rồi em nói đừng vì loại người nào mà ảnh hưởng đến tâm trạng?”.
“Loại người tự cao vừa nãy, đúng là ngu ngốc mà!”
“Đúng là ngu ngốc mà?”.
“Ừ… Chú cũng đừng lại dạy dỗ em cứ mở miệng ra là mắng người nữa. Loại người này thì nên gọi là thiếu thông minh, còn tự cao tự đại!”.
“Mắng hay lắm. Tô Noãn Tâm, em chính là một người vừa ngốc vừa vô lương tâm”.
“Ha ha, để em mắng thêm vài câu… Chú à, ăn thêm một miếng nữa đi. Ăn bánh ngọt khi còn nóng sẽ ngon hơn, tuy là để nguội cũng ngon nhưng mùi vị lại kém hơn một ít.”