Minh Dao đột nhiên lại chủ động đi ra ngoài tìm cô, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
Có lẽ, những lời mà cô bé Tô Noãn Tâm nói, thực sự có loại khả năng đó?
Tô Noãn Tâm còn không cảm thấy có điều gì cả, chỉ nghĩ rằng Minh Dao không chịu cách xa mẹ, tỉnh dậy không thấy mẹ đầu nền liền đi ra ngoài để tìm
Nhưng sau đó, khi Bạch Kỳ Sương giảng bài tiếp theo, còn thỉnh thoảng cho bọn họ luyện tập diễn biểu cảm khuôn mặt, cả ba người đều phát hiện rõ ràng ra rằng Minh Dao đột nhiên lại đang nhìn trộm.Nhìn lên phần luyện diễn của mẹ con bé.
Bạch Kỳ Sương nhìn thấy thế, trong đáy lòng không khỏi khẽ động.
Đột nhiên mở miệng nói: “Minh Dao… Mẹ phải dạy hai chị diễn động tác tay chân… Con tự mình ngồi xuống có được không?”
Minh Dao không nói gì cả, nhưng khi Bạch Kỳ Sương đặt con bé xuống ghế sofa, con bé không hề từ chối.
Đợi đến khi Bạch Kỳ Sương nhập vào vai diễn Cữu Vỹ Hồ mà Tô Noãn Tâm phải diễn, trong nháy mắt kỹ năng giống như thay đổi thành một người khác… Toàn bộ cơ thể đó toát ra bên ngoài dáng vẻ riêng biệt của hồ ly… Trong mắt Minh Dao rõ ràng là bắt đầu có dao động.
Một đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm vàomẹ của mình không hề nhúc nhích.
Tô Noãn Tâm và Dương Diễm cũng nhìn với vẻ mặt nghiêm túc.
Ôi chúa ơi!
Cái cảm giác diễn xuất này không phải là cấp bậc web drama, mà là cái cảm giác cao cấp của phim điện ảnh
Bọn họ đều phải nghi ngờ rằng Bạch Kỳ Sương trước mặt họ có phải là một con người hay không, hay bản thân chính là một nàng yêu tinh.
Thực ra Bạch Kỳ Sương diễn vẫn không đến mức được xem là chuyện tâm, vì cô ấy còn phải phân tâm để luôn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của con gái.
Thấy con gái đang xem rất nghiêm túc, ngay lập tức, ngay cả lời thoại cũng được luyện ra hết.
“Ha ha ha ha ha ha, một lũ loài người ngu ngốc bọn mi, bổn tọa còn thực sự không thèm để ý
“Ta đường đường là Cữu Vỹ Hồ, là vương của yêu tộc! Còn không làm gì được một loài người nhỏ bé như mi hay sao?
Khuôn mặt đó đầy duy ngã độc tôn, kiêu hãnh tự cao tự đại, nhìn xuống phong thái của chúng sinh, đã hoàn toàn được diễn xuất ra sống động.
Tô Noãn Tâm và Dương Diễm xem đến mức không thể dời mắt đi chỗ khác.
Sau đó.
Bạch Kỳ Sương lại đổi sang vai diễn mà Dương Diễm phải diễn, trên thần thái của nữ sát thủ đó.
Ánh mắt trong phút chốc trở nên máu lạnh vô tình, như thể, đó chính là một sát thủ không chút tình cảm
“Mặc dù ta là yêu tinh, nhưng ta lớn lên ở trần gian là muốn làm một loài người bình thường, nhưng bạn mở đầu bài minh yêu tinh sợ hãi, loại bỏ tại Tim đạo sĩ bắt ta không có thứ gì đáng sợ hơn so với trái tim con người trên thế giới này nữa cả
Nếu đã như thế, vậy thì bọn mi đều đi chết hết đi”
“Cả đời này của ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Yêu Vương! Lấy cô ấy là độc tôn là cô ấy đã dạy ta nhìn thấu lòng người Tà sẽ giết bất cứ ai mà cô ấy yêu cầu ta giết
“Loài người bạn mi, căn bản là không đáng để ta yêu quý.”
“Minh Dao nhà chúng ta có thích thú với diễn kịch của mẹ không?”
“Mẹ diễn có tốt không nào?”
Minh Dao ngước mắt lên nhìn đối diện cô ấy, không hề nói gì.
Nhưng với sự hiểu rõ của Bạch Kỳ Sương đối với con bé, không có ồn ào, giây phút bình yên như vậy, chính là đang chấp nhận những thứ này.
Ngay lập tức trong đáy lòng khẽ động: “Minh Dao, con có biết tại sao mẹ lại thích diễn xuất không?
Vì diễn xuất không những có thể là chính mình, mà còn có thể trải nghiệm qua rất nhiều, rất nhiều đời người khác nhau
Diễn một bộ phim, tương đương với việc đi vào trong một thế giới xa lạ, đi vào một lần.
Cả cuộc đời này của mẹ, đã diễn rất nhiều bộ phim, trải nghiệm qua rất rất nhiều thứ mà người khác chưa trải nghiệm qua, đã trở thành mẹ của rất nhiều kiểu không giống nhau, đủ kiểu đủ loại
Mẹ rất thích cảm giác sẽ đi đến một thế giới hoàn toàn mới lạ, làm một nhân vật khác!
Mẹ hy vọng Minh Dao của mẹ, thỉnh thoảng cũng có thể không làm chính mình và đi trải nghiệm qua một cảm giác khác của chính mình. “